• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại Tráng, Đại Tráng, có nhà không? Có người hay không...”

Đại Tráng trong xương cốt thật ra là một người lười biếng. Đã ngồi làm việc nhất định sẽ không đứng, đã nằm nghỉ một lát chắc chắn sẽ không ngồi lại. Đương nhiên cho dù là kiếp trước hay kiếp này, sinh kế bức bách, Đại Tráng có rất ít thời gian thanh nhàn nằm nghỉ ngơi. Năm nay mùa đông mấy việc nhà nông còn thừa đều đã xong, củi lửa cũng đủ. Nhân sắp hết năm, còn có Triệu Tử Dương tới làm khách, cho nên Đại Tráng xin Ngưu đại phu cho nghỉ. Khó có vài ngày được thanh nhàn thế nên sáng sớm đã bị làm phiền không được yên ổn, kỳ thực Đại Tráng cũng sớm dậy bời vì đồng hồ sinh học nhưng không muốn rời khỏi giường chăn ấm áp, tiếp tục nằm ngay đơ không nhúc nhích.

“Dạ, dạ, Đại Tráng, chuyện gì xảy ra?” Triệu Tử Dương chui đầu trong chăn, mơ mơ màng màng nói.

Đại Tráng đêm qua lo Triệu Tử Dương ngủ không quen, hiện giờ xem ra đã quá lo lắng, hắn ngủ rất ngon nha...

“Không có chuyện gì, bên ngoài có người gọi, có thể là tìm ta có chuyện gì. Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi xem, đồ ăn sáng nấu xong sẽ gọi ngươi!” Đại Tráng phủ thêm cái áo bông đặt bên gối, xoay người bò xuống phía dưới.

“Đại Tráng, Đại Tráng, có ở nhà hay không?” Bên ngoài liền một trận gọi ồn ào.

“Tới đây, tới đây, chờ một chút” Đại Tráng đạp dép, vừa buộc áo bông, vừa đáp.

“Mau tới đây, Ngốc Tử không xong rồi!” Người bên ngoài  vội vàng đập cổng, la lớn.

“Cái gì!” Đại Tráng sau khi còn mơ hồ một chút bị những lời này hoàn toàn đánh tan, vài bước chạy tới, kéo ra gậy chặn cổng, mở hàng rào, trên tay bị một vết trầy thật dài cũng không cảm thấy.

“Trước tiên nói xong đã, chuyện không liên quan đến ta nha. Ta sáng nay lên núi đốn củi phát hiện Ngốc Tử, khi đó Ngốc Tử đã ngã xuống hốc núi. Ta thế nhưng có hảo tâm, cõng Ngốc Tử về, nếu không ta... ngay cả công việc đốn củi cũng bị muộn...” Quay lưng về Ngốc Tử líu lo nói.

Người nọ Đại Tráng cũng biết, là người cùng thôn. Trong nhà chỉ còn một mẹ già không khỏe, cũng không có một miếng đất, ngày thường đều phải dựa vào việc làm công ngắn hạn trong lúc việc đồng án bận rộn để duy trì sinh kế. Thế nhưng tính khí khá nóng nảy, nếu có lựa chọn khác, gia đình người bình thường không muốn nhờ hắn, cho nên sống qua ngày cực kỳ gian khổ.

“Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi, mau dậy giúp một tay!” Đại Tráng quay đầu hướng trong gian nhà hô to một tiếng, tiến lên giúp đỡ đỡ Ngốc Tử: “Người mau vào ngồi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...”

Khi chạm vào Ngốc Tử, Đại Tráng thầm nghĩ không ổn, Ngốc Tử trên người quả thực nóng dọa người, cho dù cách nhiều lớp y phục cũng có thể cảm giác được.

Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi ngáp đi ra, Triệu Tử Dương cũng khoác áo bông từ một gian phòng khác đi ra, ba người lớn ba chân bốn cẳng cõng Ngốc Tử đến trên giường Đại Tráng.

“Ngày hôm nay chuyện A Đại thực sự cảm tạ Lưu đại ca, nơi này có mấy quả trứng gà người cầm lấy về bồi bổ thân thể cho đại nương, ít tiền này coi như là người cực khổ mất...” Đại Tráng cầm mười mấy quả trứng gà và chừng 10 đồng tiền đi ra, đặt trên tay người cõng Ngốc Tử về, khách khí nói.

“Này, không cần cảm tạ, ta biết là đưa đến chỗ người là không hề sai lầm mà...” Người nọ cầm tiền và trứng gà, phất phất tay, vừa cao hứng nói nhỏ vừa bước vội ra sân.

Trước đây lúc Ngốc Tử cùng người khác hiểu nhau có chút khó khăn, Ngô gia cũng không có ai quan tâm Ngốc Tử, Ngốc Tử bình thường biến mất, có người tốt thấy được giúp đỡ mang Ngốc Tử về Ngô gia, kết quả một lời tạ ơn cũng không nói, còn bị liếc xéo...

“Nhị Tráng, em đi Ngô gia nói với bọn họ một tiếng, A Đại bệnh nặng. Còn có, hỏi thăm một chút, A Đại đêm qua có trở về không?” Đại Tráng bưng một chậu nước ấm vội bước vào phòng, hơi thở gấp gáp nói với Nhị Tráng.

“Dạ, em biết rồi!” Nhị Tráng thấy Ngốc Tử vẻ mặt đỏ bừng, môi tím tái, cũng biết chuyện nghiêm trọng, nhanh chân chạy ra ngoài.

“Đại Nựu Nhi, đi gọi Ngưu gia gia đến!” Đại Tráng hai ba cái giúp Đại Nựu Nhi cởi bỏ y phục, vội vàng nói.

“Dạ!” Đại Nựu Nhi cũng không thèm chải đầu, một đường chạy ra ngoài.

“Mau tới giúp một tay!” Đại Tráng đỡ Ngốc Tử cởi ra quần cùng áo dơ rách mấy lỗ lớn trên người Ngốc Tử, đối với Triệu Tử Dương còn đang ngây ngốc ở một bên.

“A, dạ.” Triệu Tử Dương hồi phục tinh thần, tiến đến cùng nhau cởi áo khoác cho Ngốc Tử.

Đại Tráng vắt khô khăn lông, giúp Ngốc Tử lau mặt và tay, sau đó đắp chăn bông.

Ngốc Tử thống khổ rên rỉ vài tiếng, trong miệng vô thức kêu tên Đại Tráng.

“Ta ở chỗ này, A Đại chớ sợ, lập tức sẽ không khó chịu...” Đại Tráng nửa nằm xuống, kéo lên chăn bông đắp lên người rồi ôm Ngốc Tử vào lòng, nhẹ giọng an ủi Ngốc Tử.

Ngưu đại phu tới nơi, Ngô gia vẫn không ai tới.

“Ngưu gia gia, ngươi tới khám cho A Đại đi, hắn bình thường rất ít bị bệnh...” Đại Tráng vội rời khỏ vị trí, dồn dập nói.

Ngưu đại phu tiến lên, ngâm tay trong túi nước ấm, rồi lấy tay sờ thử trán Ngốc Tử, mở ra đầu lưỡi Ngốc Tử nhìn một chút, bắt mạch xong liền chắc chắn nói: “Trước hết giảm nhiệt, bằng không cái gì cũng không cần nói!”

“Ngưu gia gia, ngài đưa đơn thuốc đi, con lập tức đi nấu thuốc!” Đại Tráng cung kính đứng phía sau Ngưu đại phu nói.

“Không kịp đâu, chờ nấu xong thuốc...ít nhất... nửa ngày mới có tác dụng, khi đó Ngốc Tử liền có thể trở thành kẻ ngốc thật rồi.” Ngưu đại phu càu mày nói.

“Có chắc là giảm nhiệt sẽ tốt hơn không?” Đại Tráng cắn môi hỏi.

“Hiện giờ nguy hiểm nhất chính là sốt cao...” Ngưu đại phụ gật đầu biểu thị tán thành lời Đại Tráng.

“A Đại làm sao vậy?” Ngô lão đại (ba Ngốc Tử) theo Nhị Tráng vội vã vào cửa, trên mặt biểu tình sốt ruột không giống làm bộ.

“Thế nào hiện giờ mới tới? A Đại đêm qua đi không trở về? Làm sao lại lên núi chứ!” Đại Tráng lạnh lùng hỏi.

“Mẹ A đại và thẩm thẩm không muốn tới, Ngô đại thúc đi xem ruộng vội chạy về...” Nhị Tráng thở gấp nói.

“A Đại đêm qua không phải ở chỗ cháu sao?” Ngô lão đại giật mình hỏi ngược lại.

Đại Tráng trầm mặc, xem ra Ngốc Tử đêm qua căn bản không có về nhà, mà là vô duyên vô cớ chạy lên núi chịu lạnh cả đêm, thảo nào...

“Trong nhà có rượu không? Loại mạnh một chút?” Đại Tráng qua sang Ngô lão đại hỏi.

“Có!” Ngô lão đại thành thật đáp.

“Mau trở về lấy nhiều một chút, cháu cần dùng!” Đại Tráng vội vàng nói.

“Được...” Ngô lão đại chần chờ một chút, vội bước ra ngoài.

“Nhị Tráng đi theo đi, cố gắng nhanh một chút!” Đại Tráng cúi đầu dùng khăn mặt lau đi mồ hôi hột trên mặt Ngốc Tử, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nhị Tráng vội đáp, nhanh đuổi theo.

“Đại Nựu Nhi, ôm hai đứa bé sinh đôi lên giường các em ngủ đi, đừng để bọn chúng lây bệnh!” Đại Tráng nhắm mắt, cố gắng không cho mình hốt hoảng.

“Đại Tráng, cháu muốn rượu làm cái gì?” Ngưu đại phu rốt cuộc cũng tìm được dịp hỏi.

“Gíup A Đại hạ sốt!” Đại Tráng đáp.

Ngưu đại phu lắc đầu, cho rằng Đại Tráng khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, dùng lung tung chẳng có chủ ý...

Ngô lão đại lần thứ hai tới, cầm theo 2 bình rượu trắng, một miếng thịt, một rổ trứng gà, một xâu tiền nhét trong tay Đại Tráng.

“Mấy thứ này, còn có cái này, A Đại, A Đại...” Ngô lão đại có chút quẫn bách nói.

Đại Tráng một tay tiếp nhận đống đồ vật kia cùng một chuỗi tiền đồng: “Đã biết, bác có việc cứ trở về đi!”

“A...” Ngô lão đại đứng một hồi, thấy không ai để ý đến mình, cũng không giúp đỡ được gì, quả nhiên lặng lẽ rời khỏi.

Đại Tráng cầm một tấm chăn bông cũ kê dưới người Ngốc Tử, để Nhị Tráng đốt giường lò nóng lên, dưới sự giúp đỡ của Triệu Tử Dương một lần cởi hết quần áo Ngốc Tử, dùng khăn mặt mềm mại tẩm rượu trắng trên người Ngốc Tử không ngừng chà, toàn thân trên dưới đều chà rượu trắng, đặc biệt là ở lòng bàn tay, ngay cả những chỗ bẹn, càng bôi nhiều hơn...

Không biết là do giường quá nóng hay không, thế nhưng vào mùa đông giá rét, Đại Tráng trên trán cư nhiên lại chảy mồ hôi hột.

Chà một lần rượu trắng, chờ hơi rượu bốc lên liền lập tức chà tiếp. Cứ như vậy lập đi lập lại chẳng biết bao nhiêu lần, bình rượu trắng thứ hai đã vơi đi phân nửa. Cơ thể Đại Tráng vẫn căng thẳng không thể buông lỏng, ngồi ở trên giường: “Ngưu gia gia, người nhìn một chút, hiện giờ nhiệt đã lui chưa?”

Ngưu đại phu kinh ngạc tiến lên kiểm tra, kỳ thực không cần chẩn đoán kĩ càng, đơn giản chỉ cần nhìn sắc mặt Ngốc Tử liền biết nhiệt đã giảm chút rồi.

“Làm theo đơn thuốc này, sáng tối sắc một lần, còn có, chú ý giữ ấm, đừng đã hắn sốt lại...” Ngưu đại phu trầm ngâm chốc lát, lấy ra đơn thuốc, dặn dò vài điểm phải chú ý.

“Dạ, dạ...” Đại Tráng từng cái từng cái nhớ rõ, cầm lấy phương thuốc cẩn thận nhìn một chút, may mắn đều là dược vật thông thường.

Vẫn như trước gửi cho Ngưu đại phu ít trừng gà và tiền làm phí chẩn bệnh, Ngựu đại phu hiện giờ không khách khí với Đại Tráng, mấy vật hắn đứa cũng không khách khí mà nhận.

“Ngựu gia gia đi thong thả, sáng sớm ngày mai phiền người tới thêm một lần chẩn bệnh cho A Đại...” Đại Tráng tiễn Ngưu đại phu ra cửa, vừa đi vừa nói chuyện.

“Cháu không nói lão cũng sẽ tới, cháu vào chăm sóc A Đại đi, không cần tiễn ta!” Ngưu đại phu vuốt vuốt chòm râu, trừng hai mắt nói.

Đại Tráng vào phòng, dặn dò Nhị Tráng trông Ngốc Tử, còn mình thì lên tinh thần, vừa sắc thuốc vừa chuẩn bị bột để nặn mì làm điểm tâm. Nghĩ đến Ngốc Tử vẫn còn hôn mê không tỉnh, Đại Tráng lấy một nắm gạo, định nấu một bát cháo cho Ngốc Tử.

Trước tiên đút gần nửa bát cháo cho Ngốc Tử, sau khi bón thuốc, thấy cho dù Ngốc Tử đang hôn mê không tỉnh cũng bị đắng đến nhíu mày, Đại Tráng quyết định múc muỗng đường trắng đút vào trong miệng Ngốc Tử.

Ngốc Tử vô ý thức chép chép miệng.

“Ngày hôm nay thực sự xin lỗi ngươi, Triệu Tử Dương, chính ngươi xem sách tí đi, chờ A Đại tốt một chút, ta cùng ngươi ra ngoài chơi...” Sau khi tình huống của Ngốc Tử ổn định một chút, Đại Tráng áy náy đối với Triệu Tử Dương vẫn ở bên giường nói.

“Không có chuyện gì, bệnh nhân quan trọng hơn, dù sao thì cũng là việt cấp bách!” Triệu Tử Dương ôn hòa nói.

“Haizz...” Đại Tráng thở dài, kinh ngạc nói: “Triệu Tử Dương, ngươi nói xem tiểu tử kia xảy ra chuyện gì...”

“Ngươi hỏi ta, ta càng không biết, thế nhưng ta nghĩ ngươi làm không tệ!” Triệu Tử Dương từ từ nói.

Đại Tráng cười không ra tiếng, Ngốc Tử bên cạnh rên rỉ vài tiếng lấy lại lực chú ý của Đại Tráng.

“A, đau qua...” Ngốc Tử từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng sương mù, dùng sức xoa hai cái, trước mắt thoáng nhìn rõ hơn.

“A Đại, ngươi đã tỉnh! Có chỗ nào khó chịu hay không...” Đại Tráng tiến tới, ân cần hỏi han.

“Đại, Đại Tráng...” Ngốc Tử thấy Đại Tráng gần ngay trước mặt, khỏe miệng mỉm cười.

“Làm sao vậy? Nghĩ gì thế?” Đại Tráng giúp Ngốc Tử chỉnh lại chăn hỏi.

“Đầu, nhức...” Ngốc Tử có chút chật vật nói: “Khát, nước...”

“Ngươi chờ một chút nha!” Đại Tráng đứng dậy, vội vào bếp, rót một chén nước ấm, nước là do vào lúc nấu bữa sáng liền nấu luôn, hiện giờ vừa vặn nguội...

Ngốc Tử uống xong nước, Đại Tráng leo lên giường, đặt đầu Ngốc Tử ở trên đùi mình, trên đầu Ngốc Tử xoa bóp.

“Hiện giờ ngươi thấy thế nào? Tốt một chút chưa?” Đại Tráng vừa nhấn huyệt thái dương trên trán, vừa nói.

“Được rồi...” Ngốc Tử nhìn Đại Tráng nói.

Đại Tráng để Ngốc Tử nằm trên giường xong, chăn cũng đắp tốt, nhu nhu hai chân có chút đau nhức, xuống giường, sau khi hít thở sâu vài lần, vẫn cảm thấy ngực hoảng hốt, quay người cho Ngốc Tử một cái tát mạnh...

Ngốc Tử ngơ ngác nhìn Đại Tráng, tựa hồ không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Đại Tráng không thoải mái, ở trên chăn đánh lung tung trên người Ngốc Tử.

“Ngươi, ngươi...” Đại Tráng quay đầu chỗ khác, nghẹn ngào nói không ra lời.

Ngốc Tử nghiêng đầu, thấy rõ trên gương mặt Đại Tráng có bọt nước.

“Xin lỗi, Đại, Đại Tráng...” Ngốc Tử tay chân luống cuống, muốn giơ tay lau lên gương mặt bi thương của Đại Tráng, nhưng bời vì vừa sốt cao một hồi, liền cả chăn cũng không mở ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK