Đại Tráng vội mặc quần áo đi ra ngoài hỏi: “Làm sao vậy? Mới sáng sớm mà!”
“Buổi sáng em đi tiểu, nghe được ngoài sân có người gõ cửa, đi nhìn xem, đại ca, anh coi, anh coi!” Tam Nựu Nhi kéo Đại Tráng bước ra sân trước, chỉ vào cổng nói.
Tam Nựu Nhi trong hai năm chiến loạn đã dưỡng thành thói quen không dễ dàng mở cửa, sáng sớm nghe thấy tiếng đập cửa, cũng chỉ là ở trong qua khe cửa nhìn phía ngoài.
Đại Tráng mở cổng, truyền đến một trận tiếng khóc yếu ớt của trẻ con.
“Đây là có chuyện gì?” Đại Tráng cúi đầu nhìn hai đứa bé gầy yếu, trên trán nổi gân xanh mơ hồ, cắn răng hỏi.
“Em không biết!” Tam Nựu Nhi rung đùi đắc ý nói.
“Chuyện không liên quan đến em, trước đi vào phòng mặc quần áo đi.” Đại Tráng hít sâu một hơi, ôn nhủ nói.
“Không, em còn muốn ngủ tiếp!” Tam Nựu Nhi vội vàng lắc lắc đầu nói.
“Làm sao vậy, đại ca?” Đại Nựu Nhi vừa cột lại dây áo vừa đi ra hỏi.
Tam Nựu Nhi thấy không còn chuyện gì cần bé, nhanh như chớp chạy vào phòng.
“Này!” Đại Tráng chỉ vào hai đứa trẻ dưới đất nói.
Đại Nựu Nhi nhìn kỹ vài lần, trứng mắt nói: “Này không phải con của đại đường tỷ!”
“Em chắc chắn?” Đại Tráng truy vấn hỏi.
“Em chỉ nhớ rõ bộ quần áo này.” Đại Nựu Nhi chỉ vào trong một đứa trẻ nói.
Đại Tráng phát hiện ra mình càng ngày càng khó bảo trì loại tâm tính bình thản của mấy năm trước, phải nhẫn lắm mới không chửi bậy trước mặt Đại Nựu Nhi.
“Trước đi làm điểm tâm, chờ ăn xong thì tìm đại đường tỷ.” Đại Tráng thấp giọng nói.
“Hai đứa nó làm sao bây giờ?” Đại Nựu Nhi đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn hai đứa trẻ con hỏi.
“Trước ôm vào đã!” Đại Tráng bất đắc dĩ đáp, cũng không thể để cho bọn nó giống như rác rưởi quăng đi...
Đại Nựu Nhi thương tiếc mỗi tay ôm lấy một đứa, miệng thì nhẹ nhàng hống vừa bước nhanh hướng vào phòng bếp.
Đại Tráng vào sân, vừa nhấc mắt liền thấy Ngốc Tử bưng một cái chậu gỗ đi đến bên giếng nước.
“A Đại, đang làm cái gì? Không phải nói không được dùng nước trực tiếp để rửa mặt sao!” Đại Tráng vội nói một câu.
Tuy rằng giếng này là mới đào, hơn nữa Đại Tráng còn cố tình tốn thêm nhiều tiền mời ngưới đến đào để giếng thêm sâu. Thế nhưng lúc vừa mới làm giếng ở trong thôn Liễu Thụ, chính là đào được không ít thi thể, hiện tại thì cũng không có dịch bệnh gì xuất hiện, Đại Tráng vẫn lo lắng đem tất cả nước dùng đều phải đun sôi.
“Ta giặt quần áo.” Ngốc Tử vừa quấy dây thừng trong giếng, múc một thùng nước, vừa đáp.
“Giặt quần áo cũng đừng dùng nước kia, đến phòng bếp nhìn xem còn có nước đun sôi không!” Đại Tráng đi qua nói.
Hiện tại trong nhà bận rộn, Đại Tráng vì giảm bớt gánh nặng cho Đại Nựu Nhi, quần áo của mình cùng Ngốc Tử đều là tự mình giặt. Hai người thay phiên nhau giặt, quần áo còn lại trong nhà đều do Đại Nựu Nhi giặt. Lúc trước khi Đại Tráng nói sợ cô bé không đồng ý, trước kia Đại Nựu Nhi ở nhà ôm đồm việc nhà quyền uy đều là không để người khác phải nghi ngờ, không nghĩ tới lần này lại kỳ quái nhìn Ngốc Tử cùng mình rồi đồng ý. Sau khi Đại Tráng phân phòng, chăn bông cùng đồ đạc cũng không đủ, nói Ngốc Tủ cùng mình ngủ cùng giường, Đại Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi cùng hai đứa bé sinh đôi ngủ cùng, trên mặt Đại Nựu Nhi lộ ra biểu tình bừng tỉnh, cười gật gật đầu, làm cho Đại Tráng có chút khó hiểu.
Ngốc Tử đáp, bưng chậu gỗ vào bếp.
Đại Tráng nhìn qua, mặt trở nên phát nóng, chộp lấy chậu gỗ, bên trong là hai chiếc quần lót đã bị vò cùng một chỗ trên có dính chất lỏng khả nghi.
“Ngươi sao lại đem chúng bỏ cùng nhau?” Đại Tráng hạ giọng hỏi.
“Ta thấy ngươi cởi ra để trên ghế, liền lấy ra luôn.” Ngốc Tử không rõ cho nên đáp lại.
Đại Tráng hít sâu vài lần, miễn cưỡng dùng ngữ điệu vững vàng nói: “Loại đồ này không thể để cho người khác nhìn thấy, về sau lúc giặt phải trộm giặt, biết không? Còn có, ngươi chỉ cần giặt của mình là được.”
Ngốc Tử lộ ra biểu tình hoang mang trên mặt, kéo lại Đại Tráng hỏi: “Vì cái gì? Quần áo dơ không phải là phải giặt sao?”
“Ách, khụ, loại quần đùi dơ này, thực ra là chuyện bí mật, ừm, là chuyện bí mật của nam giới chúng ta, không thể để cho người khác biết, đặc biệt là mấy đứa con gái!” Đại Tráng vắt nát óc giải thích.
“Ặc, ta đã biết!” Ngốc Tử trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, bừng tỉnh nói: “Chính là chuyện tư mật của ta và Đại Tráng, không thể để cho bọn Đại Nựu Nhi biết, có đúng không?”
“Ừ, cũng không sai!” Đại Tráng tuy rằng cảm thấy lời Ngốc Tử có chút lệch lạc nhỏ, thế nhưng cũng không biết phải giải thích như thế nào với Ngốc Tử vấn đề này, chỉ đành gật đầu đáp.
“Ta ở đây chờ Đại Nựu Nhi đi ra ngoài lấy rau dại rồi giặt!” Ngốc Tử lấy lại chậu gỗ, xoay người vào phòng, đem chậu gỗ giấu xuống dưới giường, còn không yên tâm đẩy vào tận trong cùng, hoàn toàn xem nhẹ lời Đại Tráng nói tự mình giặt quần áo của mình.
Đại Tráng vào trong bếp, Đại Nựu Nhi đã dùng nước ấm lau sơ cho hai đứa bé bẩn hề hề, cầm một kiện quần áo cũ của hai đứa bé sinh đôi bọc lại cho chúng, hai kiện quần áo cũ nát thì để qua một bên.
“Đại ca, anh nhìn tụi nó một chút đi, em đi hầm cháo!” Đại Nựu Nhi thấy Đại Tráng vào, chỉ hướng hai đứa bé nằm cho Đại Tráng, đi ra trước bàn lu bu công việc.
Đại Tráng nhìn kỹ hai đứa bé, miệng đã sắp mọc ra hai cái răng cửa nho nhỏ, trên mặt răng cửa đã trắng tinh, nhìn xem có lẽ hai đứa khoản tám tháng. Thế nhưng nhìn hai cánh tay nho nhỏ của chúng, thật sự không giống đứa bé sắp một tuổi, cùng với khi Đại Tráng vừa mới tới, có lẽ cũng thiếu dinh dưỡng như hai đứa bé sinh đôi...
“Là đứa nhỏ của ai?” Ngốc Tử từ bên ngoài đi vào, giúp Đại Tráng bồng đứa bé trên tay hỏi.
“Có lẽ là của đại đường tỷ.” Đại Tráng cau mày đáp.
“Có muốn nuôi không?” Ngốc Tử cười rộ lên hỏi.
“Chúng ta đến mình còn không đủ no, trả lại cho người khác nuôi đứa nhỏ, không biết ai lại để ở cửa sân chúng ta, chờ tí qua nhà đại bá xem sao!” Đại Tráng tức giận nói.
“Ừ, hiện giờ không nuôi đứa nhỏ cũng được, chúng ta về sau hẵng nói!” Ngốc Tử thấy Đại Tráng không vui, vội theo lời Đại Tráng nói.
“Nuôi cũng được thôi, ta cũng không ngại...” Đại Tráng nhỏ giọng thì thầm vài câu, hai tay nâng hai đứa bé đi tới phòng bếp.
Ngốc Tử nhìn Đại Tráng một lát, mới đi qua giúp Đại Nựu Nhi một tay.
Một lát sau, cháo nấu gần xong, Tam Nựu Nhi dẫn hai bé sinh đôi vào bếp, đều tự mình lấy nước rửa mặt.
Đại Nựu Nhi cũng không lo cho mình ăn, trước đút cháo cho hai đứa trẻ gần nửa bát cháo.
“Em mau ăn đi, chúng ta còn phải tìm đại đường tỷ!” Đại Tráng nhận lấy thìa cùng bát, thúc giục nói.
Đại Nựu Nhi đáp, lấy một chén cháo, hai ba miếng liền uống hết.
Tam Nựu Nhi đã biết Đại Tráng cùng Đại Nựu Nhi có việc, tự mình thu dọn bát đũa, hai đứa trẻ sinh đôi thì đang sửa soạn ra ngoài tìm rau dại...
Lúc Đại Tráng cùng Đại Nựu Nhi ôm hai đứa bé đến nhà đại bá, đại đường tỷ đang ngồi ở cửa giặt quần áo, nhìn thấy bọn Đại Tráng đi tới, có chút kinh hoàng đứng lên.
“Đại đường tỷ, bọn nó là con của người đúng không?” Đại Tráng đi qua thấy liền hỏi.
“Không phải, ta, ta không biết...” Đại đường tỷ nhìn trái nhìn phải, lui về phía sau vài bước, bối rối nói.
“Em đây liền mang đứa nhỏ đưa đến nhà lý trưởng, coi ngài ấy xử lý thế nào...” Đại Tráng làm bộ như xoay người đi, nhanh chóng nói.
“Không được!” Đại đường tỷ kêu lên một tiếng, lại ô ô khóc lên.
“Đừng khóc, nói xem có chuyện gì xảy ra!” Đại Tráng có chút kiên nhẫn hỏi.
Đến lúc này đại bá cùng đại bá mẫu đều không có đi ra, phỏng chừng là không có ở nhà.
Đại Nựu Nhi vẫn không nói chuyện đi qua đỡ lấy đại đường tỷ, cầm lấy khăn lau nước mắt cho đại đường tỷ.
“... Cha không cho Đại Niếp, Tiểu Niếp vào cửa... Mẹ đem bọn nó ném ở bờ sông, ta, ta không nỡ, hôm nay buổi sáng trộm đem bọn nó về...” Đại đường tỷ đứt quãng nói.
“Nhưng nhà chúng em hiện tại cũng không nuôi nổi bọn nó!” Đại Tráng nhắm mắt kiên quyết nói.
“Ta không có biện pháp... Đại Tráng, đại đường tỷ van cầu ngươi, ngươi là tú tài lão gia, ngươi nhất định có cách, Đại Tráng...” Đại đường tỷ lập tức quỳ xuống, lôi kéo quần áo khóc rống lên.
“Đại đường tỷ, người đứng lên!” Đại Nựu Nhi vội kéo đại đường tỷ khuyên nhủ, đôi mắt cũng đỏ lên.
Đại Tráng có chút nhức đầu lui về sau, nếu trơ mắt nhìn thấy hai đứa trẻ chắc chắn đói chết trước mặt mình, Đại Tráng cũng không có ý chí sắt đá đến vậy, nhưng mà...
“Đại đường tỷ, em nói chính là thật sự, nhà chúng em quả thật không thể nuôi bọn nó...” Đại Tráng thấp giọng giải thích.
“Chỉ cần ăn một miếng là được, Đại Niếp cùng Tiểu Niếp dễ nuôi lắm, bọn nó cũng rất nghe lời, Đại Tráng, ngươi coi như là dưỡng hai đứa người ở, lão gia tú tài không phải đều có người làm sao...” Đại đường tỷ ôm lấy hai chân Đại Tráng nói.
“Không phải là ý này...” Đại Tráng như ôm phải hai củ khoai lang nóng, vô lực nói.
“Đại Tráng, đại ân đại đức của ngươi đại đường tỷ vĩnh viễn sẽ không quên, ta, ta có thể giúp ngươi làm việc...” Đại đường tỷ kích động hô.
“Đại ca, em về sau, về sau ăn ít một chút, chúng ta nuôi hai đứa bé này đi!” Đại Nựu Nhi cũng khóc, thút thút thít thít nói.
“Trời ơi...” Đại Tráng có chút phát điên hô một tiếng, nhìn thôn dân bốn phía đã chú ý tới bên này, đứng ở cách đó không xa chỉ trỏ.
“Đại ca, về sau anh chắc chắn phải có đứa nhỏ làm con thừa tự...” Đại Nựu Nhi nhìn Đại Tráng nói.
Lúc này hai đứa con nít cũng theo giúp vui, phát ra tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu, Đại Tráng cảm thấy đầu như bị đập búa vào, căn bản cũng không nghe thấy tiếng nói của Đại Nựu Nhi.
“Được rồi, được rồi, đại đường tỷ, người mau đứng lên, hai đứa con này tạm dưỡng ở nhà chúng em, nhưng mà, người cũng đừng nghĩ bỏ rơi nó, mặc kệ thế nào tụi nó cũng là con của người. Người hoặc là nghĩ cách cho đại bá đồng ý, hay là tự mình làm ruộng nuôi bọn nó đi...” Đại Tráng thỏa hiệp nói.
“Được, được, ta có thể tự mình làm ruộng...” Đại đường tỷ trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng, buông chân Đại Tráng, liên tiếp cúi đầu nói: “Cảm ơn Đại Tráng, cảm ơn Đại Tráng, đại đường tỷ nhất định sẽ không quên ân tình...”
“Đại đường tỷ, người còn nhớ Vương thẩm thẩm lúc trước ở Liễu Thụ thôn hay không, người nếu thật sự luyến tiếc hai đứa con này, phải tự mình sống...” Đại Tráng cúi đầu khuyên nhủ.
“Ta biết, ta biết...” Đại đường tỷ thì thào đáp, trên mặt bắt đầu lộ ra biểu tình do dự.
“Mặc kệ thế nào, hai đứa bé này người phải tự mình nghĩ cách!” Đại Tráng thấy thế, cuối cùng nhấn mạnh một câu: “Đi nào, Đại Nựu Nhi, chúng ta về trước đi!”
Đại Nựu Nhi đáp, lại thấp giọng nói gì đó với đại đường tỷ rồi mới đuổi theo.
Sau khi đem hai đứa bé của đại đường tỷ về nhà, Đại Tráng cơ hồ cũng không quan tâm đến bọn họ, đều là do Đại Nựu Nhi một tay chăm sóc. Mọi người cũng vẫn gọi là Đại Niếp,Tiểu Niếp, ai cũng không nhắc đến cái tên cho bọn nó. Trên thực tế Đại Tráng cũng không có thời gian rảnh để thân cận hai đứa bé. Trong tay còn giữ 11 cửa hàng trên trấn, Đại Tráng nghĩ tuy rằng cho thuê toàn bộ, thế nhưng Nhị Tráng rất cố chấp làm cho Đại Tráng không yên tâm, đến lúc đó Nhị Tráng bất luận muốn làm cái gì, tiền bạc chắc chắn là rất cần, Đại Tráng vắt hết óc nghĩ tới việc bắt đầu kinh doanh 3 cửa hàng.
Người trong Liễu Thụ thôn đã biết trong thôn có một tú tài lão gia, cho nên mọi người trong lúc khai hoang đều tránh mảnh đất kia. Đại Tráng chỉ cần dùng tiền mướn người khai hoang trồng trọt. Lúc trước trên thông cáo của quan phủ đã nói rõ là ba năm sau mua khế đất, nhưng chỉ cần thôn dân có tiền trong tay liền có thể nhanh chóng mua khế đất. Đại Tráng cũng như vậy, sau khi cửa hàng bắt đầu có lợi nhuận, Đại Tráng liền quyết đoán lấy tiền, nhờ người trên quan phủ mua một mảnh đất gần bờ sông.
“Tiểu Liễu, tình huống trên núi thế nào rồi?” Đại Tráng đặt cái giỏ trên lưng của tiểu tử kia xuống, cười hỏi.
Tiểu Liễu chính là tiểu đồ đệ của Ngưu đại phu, lúc trước hắn cũng nhân sáng sớm trốn lên núi. Thế nhưng một mình hắn so với bọn Đại Tráng dễ trốn hơn, thuận thuận lợi lợi tránh khỏi chiến tranh, gần đây mới trở về thôn. Tuy không có mượn lương thực hay vật tư gì của quan phủ, nhưng hắn dựa vào việc bán được một ít thảo dược, so với gia đình bình thường tốt hơn nhiều.
“Vẫn là vậy.” Tiểu Liễu bình tĩnh đáp.
“Ừ, ăn cơm chưa? Không thì tới nhà ta ăn cơm chiều nha!” Đại Nựu Nhi đi ra sân, nhiệt tình hô.
“Không được, ta còn muốn trở về xử lý thảo dược.” Tiểu Liễu liếc mắt nhìn Đại Nựu Nhi một cái, lại vội đem tầm mắt dời ra ngoài, rồi giống như chạy trốn chạy ra ngoài.
Đại Nựu Nhi thấy thế, tức giận chà chà chân.
Đại Tráng cười như không cười nhìn Đại Nựu Nhi, làm cho tiểu cô nương càng ngày càng ngượng ngùng, thở phì phì chạy vào nhà...
Mảnh đất Đại Tráng mới mua gần bờ sông, hôm nay đang đi coi ruộng thì Đại Nựu Nhi thở hổn hển chạy tới.
“Đại ca, đại ca, anh mau về nhà, trong nhà thật nhiều người, còn có kiệu của lão quan gia...” Tam Nựu Nhi thở hổn hển hô đến đinh tai nhức óc.
Đại Tráng nhíu mày, kêu Ngốc Tử một tiếng, vội đi qua đất ruộng, lên bờ, hiện tại có thể kinh động đến quan viên chỉ có duy nhất là Nhị Tráng thi hương...