• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại Tráng, Đại Tráng ngươi mau nhìn nè!” Ngốc Tử lảo đảo nghiêng ngả từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển kêu lớn.

“Làm sao vậy? A Đại, từ từ nói!” Đại Tráng một tay dắt hai đứa bé sinh đôi đi tới hỏi.

Bây giờ đã là mùa hè, Đại Tráng ngoại trừ sáng sớm tương đối mát mẻ bận một chút việc đồng án, những thời gian khác đều rảnh rỗi. Buổi sáng Đại Tráng đi chỗ Ngưu đại phu học tập. Buổi chiều ở nhà bắt mấy đứa nhỏ ngủ trưa. Hiện giờ Tam Nựu Nhi đã được 4 tuổi, Nhị Nựu Nhi hơn bé hai tuổi đều đã không cần người lúc nào cũng dỗ, hai đứa bé gái thường tự mình tìm mấy thứ quái lạ là có thể chơi đến nửa ngày, chỉ cần lúc mấy đứa đang chơi nhìn qua một chút là được, chỉ có hai đứa bé sinh đôi còn cần tốn chút tâm tư.

“Bọn họ, bọn họ ngắt đài sen...” Ngốc Tử vịn đầu gối nói.

“Người nào? Có làm gãy lá sen hay không?” Đại Tráng cau mày hỏi, ngắt đài sen thì không có gì, chỉ sợ những người đó không biết nặng nhẹ, phá hư ruột ngó sen, hoặc làm gãy lá sen, mỗi một lá sen bị bẻ gãy, sẽ làm chết một đoạn ngó sen...

“Vài cái, ở bên trong đều lộn xộn, ta nói, không nghe!” Ngốc Tử nói nhanh.

Hai mẫu ruộng nước của Ngốc Tử cách ruộng Đại Tráng không xa, Ngốc Tử rất sợ ruộng nước có gì không tốt, giữa trưa phải đi ra xem một lần.

“Chúng ta đi xem một chút đi!” Đại Tráng đau đầu nói: “Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi, đến bế em đi chơi đi!”

“Đại ca, đại ca, Tứ Tráng cũng muốn đi nhìn!” Tứ Trang kéo ngón tay Đại Tráng không buông.

Tam Tráng thấy thế cũng ôm lấy tay áo Đại Tráng.

Đại Tráng suy nghĩ một chút, hai đứa trẻ sinh đôi lớn như vậy rồi mà hầu như không có ra khỏi cửa...

“Ngoan ngoãn nghe lời, đại ca sẽ mang hai đứa đi!” Đại Tráng thấp giọng nói.

“Tứ Tráng nghe lời!” Tứ Tráng nhanh chóng đáp.

“Nghe lời!” Tam Tráng có chút cố gắng vừa bắt trước Tứ Tráng nói, vừa gật đầu.

“Đi, đi xem nào!” Đại Tráng một tay nắm lấy Ngốc Tử nói.

Ngốc Tử thở gấp, tiến lên muốn giúp Đại Tráng bế một đứa.

“Dạ,  dạ...”

Tam Tráng và Tứ Tráng đều ôm thật chặt người Đại Tráng, tất nhiên là đều thích thân cận với đại ca nhà mình.

“Không có gì, ta đi được!” Đại Tráng nhìn Ngốc Tử lắc đầu, cúi đầu trấn an hai đứa bé sinh đôi, mang theo hai đứa bé từ từ đi đến ruộng sen.

Đại Tráng nhìn mấy lá sen bị ngắt tán loạn, dường như trước mắt tối sầm đi.

“Đại Tráng, Đại Tráng, ngươi, không có chuyện gì chứ? Ta, ta biết là ai...” Ngốc Tử nhìn Đại Tráng lảo đảo, vội vàng tiến đến đỡ lấy Đại Tráng lo lắng nói.

Đại Tráng lắc đầu, cho dù biết ai làm, cũng không có ích gì, làm to chuyện lại đưa đến tác dụng ngược lại...

“A Đại, quên đi, chúng ta đi về!” Đại Tráng thấp giọng nói.

“Thế nhưng...” Ngốc Tử lớn tiếng nói.

“Hoa, đại ca, hoa...” Tứ Tráng vươn ngón tay nho nhỏ chỉ mấy đóa sen trên ruộng sen kêu, cắt đứt lời nói của Ngốc Tử.

“Mấy đứa ngoan đứng ở đây, đại ca đi qua hái hoa cho mấy đứa!” Đại Tráng ngồi xổm xuống, miễn cưỡng nở nụ cười nói.

“Dạ!” Tam Tráng và Tứ Tráng đồng thanh đáp.

Đại Tráng cuộn lên ống quần, cẩn thận tách lá sen, cầm mấy cành hoa sen đang nở rộ hái xuống, đứa hai đứa bé sinh đôi chơi.

Sau khi trở về, Đại Tráng cắt tỉa một chút, để cho Đại Nựu Nhi cũng mấy đứa bé vây quanh một chỗ chơi hoa sen, còn mình cầm theo một cái túi nhỏ đựng bánh bao rang muối đi đến phía cây liễu đầu thôn, mấy đứa nhỏ trong thôn đều hay đến đây chơi.

“Đại Tráng, ngươi tới rồi!” Một đứa nhỏ leo cây, nhanh mắt nhìn thấy Đại Tráng tới, vui mừng kêu.

Không đợi Đại Tráng đến gần, đứa bé kia từ trên cây “sưu” một tiếng nhảy xuống.

“Này, cẩn thận một chút nha!” Đại Tráng theo thói quen nói.

“Đại Tráng, ngươi cuối cùng cũng tới...”

“Đúng nha, ngươi ngày hôm nay muốn chơi cái gì...”

Mấy đứa bé đều vây quanh vui vẻ hỏi này hỏi nọ.

“Ha ha, cái này cho các ngươi ăn nè...” Đại Tráng có chút khẩn trương cầm lấy túi bánh bao đem ra.

“A...”

Mấy đứa bé hoan hô một tiếng, mỗi đứa một miếng, rất nhanh phân chia hết.

“Ta hôm nay tới đây là muốn... ừm, các ngươi có muốn kiếm tiềnk hông?” Đại Tráng nhìn mấy đứa bé ăn xong rồi còn liếm ngon tay, thăm dò hỏi một câu.

“Muốn nha, nhưng chúng ta đều là con nít, kiếm tiền thế nào?” Một đứa bé nam kêu lên.

“Đúng, đúng...”

“Ừ, ừ... ”

“Ta muốn lên trấn làm thợ, cha mẹ cũng không chịu nè...”

Mấy đứa bé khác đều phụ họa nói.

“A, là như vầy, ta muốn nhờ mấy người trông chừng củ sen cho ta, một ngày một đêm một văn tiền, nói chung là phải trông coi hơn 2 tháng, các ngươi có đồng ý làm không?” Đại Tráng từ từ nói.

Mấy đứa bé ngươi này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, đều không nói gì.

“Phải trông như thế nào, vào buổi tối hả?” Cuối cùng cũng có một đứa bé tương đối thông minh hỏi.

“Đều không phải, trông coi vào ban ngày, chủ yếu là không cho người khác xuống bẻ gẫy lá sen hay phá củ sen, ta sẽ chuẩn bị mấy cây gậy tre, các ngươi muốn ăn đài sen chỉ cần dùng gậy tre khều, những người khác muốn lấy đài sen cũng đưa gậy tre cho họ, đừng để bọn họ xuống phía dưới đạp loạn là được...” Đại Tráng nhanh chóng giải thích.

“Thế nhưng ta có thể phải giúp cha mẹ làm việc vài ngày...” Có đứa nói.

“Cái này không thành vấn đề, mấy người các người có thể làm một lần, chọn một người đi ra sắp xếp, ta sẽ đưa một nửa tiền công cho hắn, nếu ai có việc có thể đổi người, cuối cùng sẽ dựa vào số ngày để tính tiền công...” Đại Tráng từ từ giải thích cho đứa bé.

Mấy đứa bé ở cùng một chỗ bàn bạc một hồi, chọn ra hai đứa bé vừa mới hỏi đi ra.

“Ta tính cho các ngươi làm ba tháng, một ngày một đêm một văn tiền, một tháng 30 văn, ba tháng 90 văn, trước tiên ta đưa các ngươi 45 văn, nếu như trong thời gian các ngươi trông coi, có người bẻ lá sen hay xuống dưới đạp loạn, một lần sẽ trừ 2 văn tiền, nếu lần khác sẽ trừ nửa tiền công...” Đại Tráng nói.

“Vậy nếu như bị gió thổi gãy thì sao?” Một đứa bé đặt câu hỏi.

Đại Tráng nhịn không được nhìn đứa bé gầy teo nhỏ nhỏ nhiều một chút, lục tung trí nhớ, mới biết hắn gọi là Dương Trụ Tử, một đứa bé không đọc qua sách, chưa trải qua việc buôn bán, cũng chưa từng thấy qua việc đời ở một nơi thôn dã nho nhỏ lớn lên, nghĩ tới những điều này đã giỏi lắm rồi.

“Cái này không tính, bình thường gãy đổ cũng không nhiều, có thể nhìn ra được!” Đại Tráng bảo đảm nói.

“Thực sự, vậy quyết định đi, chúng ta có 5 người, đến người cuối cùng có thể được... ” Dương Trụ Tử nhăn nhó giơ ngón tay đếm.

“Một người được 18 văn tiền, đến lúc đó tiền tới tay rồi chia!” Đại Tráng vừa cười  vừa nói.

Mấy đứa bé gật đầu đồng ý.

“Được rồi, đi với ta về nhà lấy tiền nào!” Đại Tráng vẫy tay nói.

Mấy đứa bé lập tức hoan hô, cùng nhau hò hét ầm ĩ theo Đại Tráng bước nhanh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK