Bạch Tinh Đồng cũng biết thực lực của mình kém hơn đối phương rất nhiều, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cô đừng có mà mạnh miệng khoác lác, ngẩng đầu nhìn đi, máy bay trực thăng của chúng tôi đã bao vây cô rồi, tàu tuần tra của chúng tôi cũng sẽ tới nhanh thôi, cô chạy không thoát đâu!"
Tử Cung Mĩ Địch cười ha hả: "Cô nói đúng được một nửa rồi, nếu như là một mình tôi thì sẽ không thoát được dễ dàng.
Nhưng mà, có hai người các người ở đây, tôi nghĩ cũng dễ đó!"
Cô ta đang nói, đột nhiên buông phu nhân Trần ra, lập tức cầm dao đâm về phía của Bạch Tinh Đồng.
Thân tàu lắc lơ một cái, Bạch Tinh Đồng bắn hai phát nhưng đều không trúng đối thủ, động tác của Tử Cung Mĩ Địch thật sự quá nhanh, chỉ thoắt cái đã tiếp cận được cô ta.
Người kia vung chân lên đá, khẩu sung lục trong tay của Bạch Tinh Đồng rơi xuống biển.
Bạch Tinh Đồng vung chân đá lại bị người kia tóm được mắt cá chân, kéo trở về.
"Bốp" một tiếng, người phía trước hai chân dang rộng, ngã sấp ở trên khoang thuyền.
Tử Cung Mĩ Địch kề dao vào cổ của Bạch Tinh Đồng: "Sao hả, cô em.
Có phục hay không?"
Hai chiếc trực thăng đang bay phía trên thuyền, chiến sĩ ở trên nói to: "Người bên dưới nghe đây, mau chóng đầu hàng.
Nếu không thì chúng tôi sẽ nổ súng!"
Tử Cung Mĩ Địch không hề nao núng: "Ngu xuẩn, có gan thì nổ súng đi.
Một *** bà chủ, một đội trưởng hình cảnh đều đang ở đây, có gan thì bọn bây bắn nổ thuyền tao đi!"
Người trên máy bay trực thăng cũng nhìn thây được trong tay cô ta có con tin, không dám tùy tiện nổ súng, chỉ có thể lượn lờ quanh thuyền bất động.
Tử Cung Mĩ Địch trói Bạch Tinh Đồng lại: "Bảo hai cái "con ruồi" đáng ghét kia cút ra xa hơn một chút, tránh làm phiền tới tôi.
Chém mỗi người một dao, ném xuống biển."
Bạch Tinh Đồng nhìn dáng vẻ hung ác kia của Tử Cung Mĩ Địch, trong lòng cô ta cũng sợ người này trong lúc nhất thời tức giận sẽ làm phu nhân Trần bị thương, bình tĩnh nói: "Tôi thấy cô mới là người ngu xuẩn thật sư! Cô dugnf phu nhân Trần để uy hiếp bọn họ, vốn dĩ là không có tác dụng."
Tử Cung Mỹ Địch đạp một cái vào mông của người kia: "Còn ở đó mạnh miệng, cô nói thử xem, sao lại không thể."
Bạch Tinh Đồng mắng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, lạnh lùng nói: "Cô xem thử bây giờ còn có mấy người đàn ông quan tâm tới vợ của mình nữa chứ? Đặc biệt là những người có chức vụ cao cấp đó, ai lại không mong cho vợ mình xảy ra chút chuyện đâu?"
"Có ý gì?"
Bạch Tinh Đồng cười lạnh nói: "Vợ chính thức không xảy ra chuyện, vậy tình nhân làm sao có thể thay thế được? Chuyện này cũng không hiểu, không phải ngu xuẩn thì là gì?" Quả thật, mấy ông tai to mặt lớn trong cái xã hội này, có mấy ai mà không muốn đổi nhà, đổi xe, đổi vợ?
Nhưng mà, chức vụ cao thì cũng có sự hạn chế, nếu ly dị vợ không có lý do rõ ràng, người đầu bạc sẽ bị người đời chê trách, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới con đường tiền tài danh vọng của mình.
Cho nên, tình huống tốt nhất là cho bản thân người vợ đó gặp phải chuyện lớn, mấy thứ linh tinh như xảy ra tai nạn xe cộ gì gì đó.
Bạch Tinh Đồng nói: "Cô cho rằng mình bắt được vợ của thư ký Quách thì có thể áp chế được ông ta, buột ông ta phải nghe lệnh của cô sao? Hoàn toàn sai lầm.
Ông ta hoàn toàn có thể lấy lý do vì đại nghĩa diệt thân, bản thân vửa được tiếng thơm, vơ vét chính tích, lại còn có thể thực hiện được ước mơ đổi vợ của mình.
Cô không phải là đang giúp ông ta thực hiện được ước nguyện đó sao?"
"Khốn kiếp, cái thứ "Trần Thế Mỹ" bạc tình bạc nghĩa.
Xem tôi có giết chết ông hay không! Năm đó tôi ở bên cạnh ông chịu cực chịu khổ đủ đường, mệt mỏi biết là bao nhiêu.
Nay ông lại vì tình nhân của mình mà đẩy tôi vào hố lửa.
Tôi còn tưởng rằng ông phái nhiều người tới như vậy để cứu tôi, hóa ra là trên thực tế là vẫn muốn giết tôi!" phu nhân Trần ở bên ngày vừa khóc vừa mắng.
Thật ra, tình cảm giữa bà ta và thư ký Quách rất sâu đậm, bà ta cũng biết thư ký Quách không phải là người giống như nhân vật "Trần Thế Mỹ".
Nhưng bà ta rất thông minh, lập tức cũng có thể nhìn ra được dụng ý của Bạch Tinh Đồng, vì thế mà vừa gào khóc vừa mắng nhiếc thư ký Quách.
Tử Cung Mĩ Địch nghe người kia nói có lý, lại nghe thấy tiếng phu nhân Trần khóc lóc quả thật rất đáng ghét, cô ta đi tới tát vào mặt bà ta: "Trách móc cái gì mà trách móc, còn trách cứ nữa tôi đâm chết bà đó!"
phu nhân Trần dứt khoát càng khóc lóc la hét om sòm hơn nữa: "Tôi không muốn sống nữa, dù sao thì mấy người đều là muốn giết tôi, giết tôi đi.
Tôi thành quỷ cũng không có tha cho mấy người đâu, mấy người là đám cặn bã, súc sinh!" Nói tới đây, bà ta lại đâm đầu về phía Tử Cung Mĩ Địch.
Người ở đây dĩ không có bị bà ta đụng vào, một tay bắt được tóc của bà ta kéo qua, ném về phía trong khoang thuyền.
Hai con tin này vừa ồn ào vừa ầm ĩ, Tử Cung Mĩ Địch không có thể tập trung lái thuyền.
Chiếc thuyền rung qua lắc lại, mấy lần suýt chút lật ngược.
Máy bay trên không kia lại vèo vèo bay qua, không ngừng gọi đầu hàng: "Phần tử khủng bố bên dưới, lập tức đầu hàng! Gian nan bám víu, chỉ có một con đường chết!"
Bạch Tinh Đồng cũng không muốn để mất thời cơ, nói: "Tiếp tục như thế chúng ta cũng không đi được đâu, cả đám chỉ có thể cùng chết làm mồi cho cá!"
"Cùng chết làm mồi cho cá thì đã sao? Sợ mấy người chắc?" Tử Cung Mĩ Địch một tay khống chế phu nhân Trần, tay còn lại cầm lái, còn phải lúc nào cũng đề phòng động tĩnh của Bạch Tinh Đồng bên trong.
Bạch Tinh Đồng cười nói: "Chúng tôi thì không có gì đáng nói rồi! Có chết thì cũng là hi sinh vì nhiệm vụ, có thể trở thành liệt sĩ là vinh dự của tôi! Cô thì lại khác, đường đường là tư lệnh của lính đánh thuê lại chết ở nơi biển cả mênh mông, bực bội lại còn vô dụng.
Chi bằng như này đi, tôi có một chủ kiến, chúng ta đều có thể chạy thoát!"
"Chủ kiến gì? Cô nói xem."
"Cô thả phu nhân Trần ra, tôi đi cùng với cô.
Bà ấy hiện tại đối với cô mà nói đã không còn giá trị gì nữa rồi, tôi đây thì có thể ở cạnh cô làm con tin?"
Tử Cung Mỹ Địch ngó cô ta một cái, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia lưu chuyển, trong lòng không nhịn được đột nhiên chấn động một cái: "Cô làm con tin?" Cô ta có chút suy xét, cuối cùng quyết định: "Được rồi, cô bảo người trên trực thăng mang phu nhân Trần đi, sau đó lập tức rời đi, không được phép đi theo sau chúng ta.
Nếu không, bây giờ tôi sẽ giết chết phu nhân Trần, rồi sẽ giết chết cô!"
Bạch Tinh Đồng đã đồng ý với yêu cầu của cô ta, cô ta liên lạc với chiến sĩ trên phi cơ qua điện thoại di dộng, thả dây xuống mang phu nhân Trần đi.
"Các cậu đưa phu nhân Trần bay về đi, không cần bám theo tôi.
Đây là mệnh lệnh!"
Quả nhiên, máy bay trên đầu của bọn họ quay một vòng, sau đó bay đi ra xa.
Hiện tại trên thuyền bây giờ chỉ còn lại hai người là Bạch Tinh Đồng và Tử Cung Mĩ Địch, một người bị trói ở trước đuôi thuyền, một người ở phía sau đuôi thuyền cầm lái.
Con thuyền tiến vào biển sâu, trong khoảnh khắc, trời xanh mây trắng, biển rộng mênh mông, chỉ còn dư lại một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền còn có hai người.
Lại trôi qua thêm một chặn nữa, Tử Cung Mĩ Địch không nhìn thấy có binh lính đuổi theo.
Cô ta ngừng thuyền, lấy từ bên trong thuyền ra một ít đồ ăn và nước ngọt, tự mình uống xong hai ngụm trước, sau đó nói với Bạch Tinh Đồng: "Nè, cô có uống nước không?"
Bạch Tinh Đồng đã khát khô cả họng, môi cũng khô, không nhịn được nói: "Cho tôi nước uống."
Tử Cung Mĩ Địch mang ấm nước qua: "Cho cô nước cũng được.
Nhưng ngược lại, cô nghe lời thì cái gì cũng có thể đưa cho cô.
Không nghe lời thì chẳng có gì cả! Cho cô từ từ chết khát, chết đói."
Cổ họng của Bạch Tinh Đồng đã có chút khàn: "Cô muốn tôi như thế nào?"
Ánh mắt của Tử Cung Mĩ Địch giống như lưỡi của rắn độc, một đường tham lam nhìn về phía của Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng biết rõ đây là một nữ ma đầu biến thái, đoán ra được mưu đồ xấu xa của cô ta khiến trong lòng của cô cảm thấy ghét bỏ, một bên đang mắng thầm, ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ sợ hãi: "Cô muốn làm gì? Đừng có xằng bậy!"
Thật ra, Tử Cung Mĩ Địch đã sớm có suy nghĩ cho phu nhân Trần chạy đi, giữ lại Bạch Tinh Đồng rồi.
Cô ta muốn mang Bạch Tinh Đồng trở về đại bản doanh của mình, ra sức giày vò người kia suốt đời để thỏa mãn tâm lý méo mó của bản thân cô ta..
Danh Sách Chương: