"A?"Tiêu Sắc cố gắng kiềm chế để không hét lên sau khi bị "trúng chiêu", chỉ kêu nhỏ một tiếng, cả người cô ta mềm nhũn ra, toàn bộ cơ thể của cô ta dường như ghì hoàn toàn vào khuỷu tay của Diệp Vô Phong!
Không những thế, hai mắt của cô ta còn khép hờ hờ, hương thơm từ cơ thể phảng phất làm cho Diệp Vô Phong run run đến mức không bỏ tay ra được.
Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng: Tôi còn chưa có đánh trúng cô mà! Cô lại làm sao mà có thể phản ứng đến mức độ này được vậy chứ?
Hai tay của Tiêu Sắc víu chặt lấy cánh tay của Diệp Vô Phong, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nói: "Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy trong người hơi mệt, anh đỡ tôi một lúc để tôi nghỉ ngơi được không?"
"Để em đỡ chị!"
"Em còn không mau về phòng ngủ đi hả?" Tiêu Sắc tức giận đến mức muốn bóp chết thằng nhóc không có đầu óc này đi.
Bước chân của Tiêu Ngưu Nhi dừng lại, cậu ta vò đầu nói: "Chậc, em không cảm thấy buồn ngủ mà.
"
Diệp Vô Phong lén bật cười, sau đó vội vàng nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta tất cả cùng trở về thôi, ngày mai mỗi người cũng đều có việc phải làm mà.
"
"Được.
" Tiêu Sắc tuy rằng không cam lòng nhưng cô cũng không dám để lại ấn tượng không tốt trước mặt Diệp tiên sinh nên đành phải tỏ ra khôn khéo mà buông cánh tay cực kỳ có sức hấp dẫn với cô của Diệp Vô Phong ra, sau đó ba người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng tập của công ty Hoa Cường.
Diệp Vô Phong trở về phòng của mình trước, hai chị em đang đi ở đằng sau thì nghe thấy tiếng Tiêu Ngư Nhi buồn bực nói: "Chị, tại sao chị lại đánh em chứ?"
Tiếp đến là giọng của Tiêu Sắc: "Em đáng bị ăn đánh.
"
"Rốt cuộc thì em đã phạm phải sai lầm gì cơ chứ?"
"Chị chính là muốn đánh em đấy!"
Chát, lại thêm một cái tát trúng vào giữa đầu của Tiêu Ngưu Nhi.
Nhìn thấy chị gái tức giận, Tiêu Ngưu Nhi không dám đánh trả, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh loạn lên một lúc lâu.
Mệt mỏi trở về phòng của mình, Tiêu Sắc lập tức đi tắm rửa, trong đầu cô ta không ngừng nhớ lại hình ảnh cô ta và Diệp Vô Phong tiếp xúc cơ thể, tắm rửa mà cứ như bị điên bị dại vậy.
Bên trong sự ngây thơ ấy, Tiêu Sắc quả thực cũng gặt hái được nhiều điều, cô ta cảm nhận được tài năng của Diệp Vô Phong giống như thần linh vậy, cô ta ngày càng cảm thấy bái phục Diệp Vô Phong hơn.
Đối vối thế gia Mộ Dung mà nói, chưa từng có việc bức bách như thế này!
Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín chết làm cho toàn bộ trang viên bị bao phủ bởi một tầng không khí vô cùng bức bách, nếu không phải như vậy thì ngay từ lúc lễ tang bắt đầu chắc chắn đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội của Hoa Hải đến để viếng họ, có khí còn nườm nượp không ngớt ấy chứ.
Mà cũng trong lúc này, thế mà lại cũng có ba anh em khác nữa hôm trước cũng mới bị chết oan uổng, gia đình cũng đang làm lễ tang.
Hung thủ giết chết những người này lại vẫn đang ung dung sống rất tốt ngoài kia! Ngay cả cảnh sát cũng không thể điều tra được chứng cứ phạm tội của anh ta.
Mọi người trong thế gia Mộ Dung trong lòng đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu hôm nào đó tên cao thủ này lại hứng lên đến viên trang của thế gia Mộ Dung dạo chơi một vòng thì không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai đây?
Mộ Dung Hào Giang không cần tham gia tang lễ mà lắp một máy theo dõi ở nhà tang lễ, bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát tình hình bên trong nhà tang lễ, mặt khác ông ta cũng muốn xem xem có gia đình quyền quý nào mà bình thường ông vẫn qua lại mà lần này lại không có mặt, thêm nữa là ông ta cũng lo lắng ở nhà tang lễ sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông ta cùng với Bát Tí Hải Thần đã phải xốc lại toàn bộ tinh thần để có thể tập trung theo dõi mọi hành động trong nhà tang lễ.
"Ông chủ, tên Diệp Vô Phong này thực sự là đáng giận mà! Nhất định phải trừ khử anh ta!" Bát Tí Hải Thần oán hận nghiến chặt răng: "Thật lòng mà nói, trình độ võ thuật của anh ta quả thật không kém gì chúng ta, trong ba trận thi đấu võ của chúng ta, nếu không có nhiều người cực kỳ lợi hại tham gia thì e rằng chuyện thắng thua khó có thể lường được.
"
Mộ Dung Hào Giang nói: "Vệ sĩ của ngài Bố Lãng, Tạp Đặc Nhĩ, cậu nghĩ sao?"
"Tạp Đặc Nhĩ sẽ đến sao? Thế thì thật là tốt quá rồi!" Mắt của Bát Tí Hải Thần sáng lên: "Năm năm trước, Tạp Đặc Nhĩ từng tham gia đấu với chúng ta, lúc ấy tuy rằng anh ta thắng chúng ta, nhưng mà cũng rất khó mới thắng được, có điều, trải qua năm năm im tiếng, tôi nghĩ anh ta năm nay mới có ba mươi tuổi, chính là thời điểm trình độ võ thuật đạt đến mức đỉnh cao! Không biết bây giờ anh ta lợi hại thêm thế nào rồi?"
Mộ Dung Hào Giang nhe răng cười nói: "Trình độ võ thuật của Tạp Đặc Nhĩ chính là luyện từ thịt nát và máu tươi trên sàn đấu ngầm của nước! Anh ta toàn thân toát ra sự hung ác mà chẳng ai có thể sánh vai được rồi.
"
"Đúng vậy, người vệ của của ngài Bố Lãng này là một người có tài năng xuất thân từ quân đội hải quân! Nếu không ngài Bố Lãng cũng sẽ không bỏ tiền thuê anh ta.
" Bát Tí Hải Thần thở dài: "Năm đó Tạp Đặc Nhĩ ở trong quân đội hải quân chính là một huyền thoại, nhưng mà sau đó lại bởi vì tính cách thô bạo, không còn cách nào khác nên mới phải xuất ngũ.
"
Mộ Dung Hào Giang nói: "Tôi đây cũng đoán được rằng trước mắt, Tạp Đặc Nhĩ có lẽ là muốn đạt tới trình độ chiến đấu cấp trung, hoặc cũng có thể là hơn thế nữa!"
Bát Tí Hải Thần lại thở dài tiếp: "Đúng là tre già măng mọc đó nha! Nếu như Tạp Đặc Nhĩ có khả năng đánh bại được Diệp Vô Phong, chúng ta có thể đối phó với những người khác một cách dễ dàng hơn.
"
Mộ Dung Hào Giang hưng phấn nói: "Trận đấu lần này, chúng ta nhất định phải thắng! Nhất định phải giết được Diệp Vô Phong! Báo thù cho ông Nghĩa và ông Tín!"
Dừng lại một chút, ông ta lại nói thêm: "Tôi đã ước bàn bạc trước với ngài Bố Lãng rồi, ngày hai mươi chính, ngài Bố Lãng sẽ đưa Tạp Đặc Nhĩ đến Hoa Hải trước.
Nghỉ ngơi một chút rồi ngày hôm sau có thể tham gia trận đấu với Diệp Vô Phong luôn!"
"Vậy thì tốt quá rồi! Ông chủ, Tạp Đặc Nhĩ vì chúng ta mà lên sàn đấu, tiền công là bao nhiêu vậy ạ?" Bát Tí Hải Thần không nhịn được nên hỏi.
Mộ Dung Hào Giang thở dài: "Mười triệu đô-la Mỹ.
Nhưng mà chúng ta còn có thể kiếm được số tiền này về bằng Hoa Cường kia mà!"
Trong lòng Bát Tí Hải Thần kinh ngạc, Tạp Đặc Nhĩ lên sàn đấu một lần mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Gã ta vì thế gia Mộ Dung mà vào sinh ra tử, cả đời đánh đám, ông chủ cũng chỉ cho gã ta ba tỷ đồng cổ phần của công ty mà thôi.
Nghĩ đến như vậy, quả thật có hơi không công bằng.
Nhưng mà, thế gia Mộ Dung với Bát Tí Hải Thần dường như chính là nhà rồi mà! Gã ta bình thường vẫn ăn uống sinh hoạt tất cả đều là miễn phí đó thôi.
Sau khi lễ tang kết thúc, thế gia Mộ Dung yên ắng vài hôm, nhưng mag, ngày hai mươi hai lại có một tin tức truyền đến: "Công trình kiến thiết lại cảng Hoa Hải đã bắt đầu đi vào xây dựng! Lễ đặt móng đã được tiến hành!
Lúc mà Mộ Dung Hào Giang nghe được tin tức này, ông ta chỉ gầm lên một tiếng, sau đó ném chiếc cốc ngọc đang cầm trên tay vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ!
"Người đâu! Lập tức lại đây, mày mau sắp xếp người đến công trường thi công của bọ họ phá đám! Không được để cho công trình của bọn họ diễn ra thuận lợi được!" Mộ Dung Hào Giang tức giận đến mức quay vòng vòng tại chỗ.
"Ông chủ, ông bớt giận.
" Bát Tí Hải Thần vội vàng khuyên ngăn ông ta: "Chuyện công trường bên đó cứ để ông Lễ tùy ý sắp xếp người của ông ta đến là có thể giải quyết được rồi.
"
"Được, anh đi báo với ông Lễ một câu, bảo ông ta sắp xếp đi.
" Mộ Dung Hào Giang tức giận nói.
Xây lại cảng biển quả là một hạng mục lớn, tòa nhà văn phòng xây mới ở cảng có quy mô rất lớn, công trường hoạt động cũng rất hăng hái, cũng may mắn là Lâm Thư Âm có năng lực quản lý tốt nên mới có thể xử lý được, hơn nữa Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cũng là những người có tài nên mới có thể đẩy mạnh công việc ở công trường diễn ra gọn gàng có trình tự.
"Tổng giám đốc Lâm, công ty Hoa An cung cấp xi măng cho chúng ta vừa rồi mới báo cho chúng ta rằng hiện tại nguồn xi măng đang khan hiếm, mỗi ngày chỉ có thể cung cấp cho chúng ta năm mười tấn, mục tiêu mỗi ngày một nghìn tấn của chúng ta còn thiếu rất nhiều! Nếu cứ để như vậy, chúng ta không thể hoàn thành công trình đúng thời hạn đã cam kết mất!"
"Cái gì cơ?" Nhận được thông báo, Lâm Thư Âm lập tức lo lắng đứng bật dậy: " Nhạn Phi, mau mau liên hệ lại với tổng giám đốc Tạ của công ty Hoa An, yêu cầu ông ta phải cung cấp cho Hoa Cường chúng ta đủ số xi măng, nếu không, ông ta tự dưng thực hiện sai hợp đồng như vậy, chúng ta đành phải gặp nhau trên tòa thôi!
Nhưng Bạch Nhạn Phi còn chưa rời đi đã lại có người chạy vào báo cáo: "Tổng giám đốc Lâm, công ty cung cấp vật liệu thép vừa rồi thông báo rằng từ ngày mai sẽ không cung cấp thép cho chúng ta nữa! Họ muốn chúng ta sớm nghĩ biện pháp khác đi!".
Danh Sách Chương: