Diệp Vô Phong gật đầu: "Ừ, đã hơn một năm rồi. Không ngờ một năm này thực lực của cậu lại tăng lên nhiều như vậy. Thật sự khiến tôi kinh ngạc."
Bạch Trăn cười tự đắc: "Đương nhiên, dù sao chúng tôi cũng được chọn ra từ vạn người mà. Những người ở cùng chúng tôi, nếu không đủ sức thì đều đã chết trong sân huấn luyện rồi."
Diệp Vô Phong biết sân huấn luyện rất tàn khốc, nếu như Lộ Á quản lý sân huấn luyện sẽ càng thêm tàn nhẫn, có thể nói cường giả chân chính mới có thể từ sân huấn luyện đi ra.
Và những người có thể ra sân ít nhất là đội tinh nhuệ dưới tay Tứ Đại Thiên Vương.
Bạch Trảm li3m môi và nhanh chóng lấy vũ khí của mình ra, vũ khí của anh ta là một con dao dài ba mươi cm.
Anh ta vẫn luôn giữ nó sau thắt lưng, thông thường khi xuất dao thì nhất định sẽ thấy máu.
Bạch Trảm nhìn Diệp Vô Phong, Tây Hồng rất có hứng thú né sang một bên, đương nhiên sẽ không xen vào, Bạch Trảm không bảo hắn ra tay, có nghĩa là Bạch Trảm muốn đấu với Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong tặc lưỡi hai lần: "Xem ra cậu rất tự tin vào thực lực của chính mình."
Bạch Trảm cười toe toét: "Tất nhiên, dù sao sức mạnh của tôi đã được cải thiện trong một năm này, nhưng anh đã rời khỏi Long Môn, có lẽ sẽ hơi buông lỏng, ngộ nhỡ tôi gi3t chết anh, tôi sẽ trở thành công thần của đội đấy.”
Diệp Vô Phong gật đầu: "Rất có lý, đúng là như vậy, nếu như cậu có thể giết tôi, vậy thì lão đại của cậu sẽ rất coi trọng cậu."
Bạch Trảm phi thân lên, con dao trong tay trực tiếp đập vào thân thể Diệp Vô Phong.
Năm đó, một mình Bạch Trảm mang theo một con dao, vào một sơn trại của Việt Quốc và tàn sát toàn bộ sơn trại đó, uy danh vẫn còn vang dội đến hôm nay.
Cùng với việc huấn luyện bên phía Lộ Á, anh ta càng mạnh mẽ hơn, và anh cũng biết rằng trong sân tập, anh ta chính là người khuếch đại sự khát máu của những người khác và giữ cho họ ở trạng thái chiến đấu.
Diệp Vô Phong biết phương pháp huấn luyện của Lộ Á, ngay từ đầu anh đã không đồng ý, dù sao thì nó quá tàn nhẫn, giống như là đang nuôi Cổ vậy.
Nhưng hiện tại anh đã rời khỏi Long Môn, không có cách nào quản chuyện này được nữa.
Anh rút dao găm của mình ra và chặn đường chém của Bạch Trảm, nhưng sau cú chém của Bạch Trảm, anh ta thậm chí không có hành động thu dao găm lại, cố gắng ép chết Diệp Vô Phong.
Đây là chiêu mà Bạch Trảm rất hay dùng, nhưng chiêu này đại khái là giết địch một ngàn, tự hủy hoại bản thân tám trăm, đại khái là nếu giết địch, cũng sẽ bị nội thương, bởi vì loại lực lượng này rất khó thở, vắt kiệt sức lực của bản thân, rất có hại cho cơ thể.
Con dao găm trong tay Diệp Vô Phong không ngừng chống lại công kích của đối phương, công kích của Bạch Trảm rất khí thế, dưới nhát chém, lực đạo khiến gan bàn bay của Diệp Vô Phong không ngừng chấn động, có chút đau đớn truyền đến.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Cậu vẫn như trước. Tôi đã nói cách này sẽ hại chết cậu, bây giờ cậu vẫn không nghe lời tôi mà thay đổi phương thức chiến đấu."
Bạch Trảm vui vẻ nói: "Tuy rằng phương thức chiến đấu này sẽ làm tổn thương thân thể, nhưng tôi cam tâm tình nguyện. Tôi cảm thấy đây là phương thức chiến đấu thực sự thuộc về tôi."
Diệp Vô Phong lắc đầu, liên tục lui về phía sau, trong khi Bạch Trảm bất khả chiến bại, anh ta tiếp tục đi về phía trước, gần như ép buộc Diệp Vô Phong vào tường.
Diệp Vô Phong lui ra cửa tòa nhà, sau đó lùi lại, tốc độ đột nhiên tăng lên, dao găm trong tay xoay chuyển, mũi dao cắt ngang mũi dao của Bạch Trảm.
Âm thanh sắc bén lập tức vang lên, rất chói tai, mọi người xung quanh nhanh chóng bịt tai lại, nhưng Diệp Vô Phong vừa đẩy con dao của Bạch Trảm ra, đã cách Bạch Trảm rất gần rồi.
Sắc mặt Bạch Trảm thay đổi, đương nhiên anh ta biết thủ đoạn Băng Sơn của Diệp Vô Phong rất lợi hại, anh ta đã luôn đề phòng Diệp Vô Phong sẽ ra tay.
Kết quả, anh ta vẫn không ngờ cuối cùng lại như thế này, anh ta nhanh chóng lùi lại và tập trung toàn bộ sức mạnh cơ bắp vào ngực.
Anh ta biết nếu thật sự bị Diệp Vô Phong đánh ngã, thân thể của anh ta nhất định sẽ bị thương nặng, còn có nội thương.
Thậm chí, nếu không may, chiếc xương sườn bị gãy sẽ đâm trực tiếp vào các cơ quan nội tạng, người cũng sẽ không còn nữa.
Anh ta biết rõ chuyện này, cho nên đã sẵn sàng bị Diệp Vô Phong đánh trọng thương.
Chỉ là Diệp Vô Phong đã tiến lên, gần như dán vào Bạch Trảm, Bạch Trảm lại lui về phía sau, nhưng vẫn không thấy Diệp Vô Phong tung ra chiêu Băng Sơn.
Anh ta có chút tức giận, cảm thấy Diệp Vô Phong đang giở trò với mình, bằng không tại sao anh có cơ hội ra tay nhưng lại không tận dụng, lại còn giở trò với anh at.
Anh ta nghiến răng và dùng con dao trên tay đâm tới.
Bạch Trảm biết rằng trong tình huống như vậy, Diệp Vô Phong không có cách nào sử dụng Băng Sơn, nếu không khi anh ta bị Băng Sơn đánh trúng, con dao trong tay cũng sẽ cắm thẳng vào người của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong quay người lại, khi anh đang tiến lên với tốc độ cao, con dao của Bạch Trảm chém ngang hông không gây thương tổn cho anh, lúc này anh và Bạch Trảm đã cách nhau nửa mét.
Diệp Vô Phong tiếp tục phi thân lên, con dao găm trong tay không ngừng đâm ra, Bạch Trảm chỉ có thể dùng lưỡi dao để chống cự, bởi vì anh ta biết nếu không có cách nào phản kháng, thì con dao găm sẽ đâm vào tim anh ta.
Tốc độ của cả hai đều rất nhanh, mỗi lần dao găm đâm ra đều ở trên thân con dao của Bạch Trảm, hai người đánh từ cầu thang, cuối cùng lên tới mái nhà.
Keng!
Dao găm của Diệp Vô Phong lại bị chặn, nhưng lần này anh lại nở một nụ cười.
Sau khi nhìn thấy nụ cười này, Bạch Trảm chỉ cảm thấy tình cảnh của mình không xong rồi.
“Cậu có biết chỗ yếu nhất của vũ khí là ở đâu không?” Diệp Vô Phong ấn dao găm vào thân dao của Bạch Trảm.
Bạch Trảm hít sâu một hơi: "Tôi đương nhiên biết, nhưng anh cho rằng có thể cắt đứt con dao của tôi sao? Không thể, dù sao tôi dùng thép lò xo rất mạnh, lại còn đã qua tinh luyện!"
Diệp Vô Phong vừa liếc mắt, liền kêu to: "Phá cho tôi!"
Nói xong, con dao của Bạch Trảm thật sự nứt ra, ngay sau đó đã vỡ nát, Diệp Vô Phong lúc này thoải mái đến trước mặt Bạch Trảm: “Bây giờ là lúc cậu nên tự ngẫm tại sao cậu lại thất bại."
Băng Sơn!
Diệp Vô Phong tung ra một quyền ở cự ly gần, như thể một viên đạn đại bác bắn trúng người của Bạch Trảm, Bạch Trảm bay ra ngoài rồi rơi từ tầng bốn xuống đất, nếu không phải trên mặt đất có một đám người bị Bạch Trảm gi3t chết nằm la liệt, thì anh ta đã chết luôn rồi.