Khi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm về đến nhà thì bắt gặp Tả Tiểu Thanh ngồi xụ mặt trên ghế sa lông trong phòng khách, xem ra bà đang tức giận.
Lâm Thư Âm hỏi: “Mẹ, có phải bố lại chọc cho mẹ giận đúng không?”
Tả Tiểu Thanh lập tức đứng lên, bà một tay chống hông một tay chỉ và mặt Diệp Vô Phong, khuông miệng bà há to hiện ra nếp nhăn trên má: “Diệp Vô Phong, con gái tôi mang nghiệt tám kiếp hay sao mà lấy phải cậu vậy?”
Diệp Vô Phong hơi hơi khó hiểu, đến cả Lâm Thư Âm cũng không biết là có chuyện gì.
Mấy ngày nay việc kinh doanh bên khách sạn lớn Hoàng Triều rất phát đạt, Lâm Thư Âm cũng nói giúp cho Diệp Vô Phong không ít lời nên hai ngày rồi Tả Tiểu Thanh vẫn đối xử đàng hoàng với anh ấy.
Thấy rõ nhất là chuyện cơm tối, bình thường sẽ do Diệp Vô Phong làm, hiện tại là Tả Tiểu Thanh phụ trách, mà Tả Tiểu Thanh cũng không hề oán giận gì.
Hôm nay đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao bà ấy lại thay đổi thái độ rồi?
Diệp Vô Phong cười khổ: “Mẹ à, con đã làm gì khiến mẹ tức giận sao?”
Tả Tiểu Thanh lớn giọng nói: “Diệp Vô Phong! Công việc làm ăn bên khách sạn Hoàng Triều vừa mới khá lên cậu lại muốn kiếm thêm chuyện cho nhà chúng tôi.
Bây giờ cả cái thành phố Tam Giang đều đồn ầm lên cả rồi, nói là cậu đánh chết tay sai đắc lực của Mạc Đông Lôi, Phùng Nhị Bưu.
Rồi cậu còn giật dây xúi giục Lâm Thư Âm đối đầu với Mạc Đông Lôi, đắc tội cả nhà họ Mạc.
Có phải cậu thấy hai cái mạng già này của chúng tôi sống quá lâu rồi đúng không?”
Diệp Vô Phong sầm mặt lại: “Mẹ, mẹ đừng có nghe mấy người ngoài đồn.
Đến cả cảnh sát cũng đã vào cuộc, phó đội trưởng bọn họ cũng khẳng định là cái chết của Phùng Nhị Bưu không liên hệ gì với con cả.
Nếu thật sự con có giết người thì đã bị công an bắt đi từ sớm rồi chứ.”
Lâm Thư Âm nói thêm: “Đúng đó mẹ à, mẹ không nên nghi thần nghi quỷ.
Chuyện giữa con và Mạc Đông Lôi lại càng không liên quan gì đến Diệp Vô Phong, là Mạc Đông Lôi khinh người quá mức.
Chẳng lẽ mẹ có thể đành lòng bán lại khách sạn Hoàng Triều làm tiền bồi thường cho cái thằng khốn kia sao?”
Tả Tiểu Thanh lại nói: “Mẹ mặc kệ! Hôm nay mẹ đi siêu thị mua đồ, lúc ra thì thấy trên xe bị người khác dán giấy lên, rõ ràng là một bức thư uy hiếp.
Bọn nó muốn mẹ lo mà dạy dỗ lại thằng con rể vô dụng này đi, nếu không thì bọn nó đánh gãy xương mẹ!”
Diệp Vô Phong nói: “Mẹ à, mẹ không cần phải sợ.
Cả con và Thư Âm đều sẽ không để cho ai động đến mẹ cả, Mạc Đông Lôi cũng chỉ biết dọa nạt vậy thôi.
Còn nữa, Thư Âm đã mời được mấy người vệ sĩ cao cấp từ các tỉnh khác đến.
Sau này nếu mẹ có ra ngoài thì chúng con sẽ phái người đi theo bảo vệ, còn xem ai dám chọc vào mẹ chứ.”
Tả Tiểu Thanh gắt gỏng nói: “Im đi! Đừng tưởng tôi không biết.
Tôi đã qua khách sạn hỏi chuyện với Tử Mạch.
Cậu quả là đồ phá nhà phá của, bản thân đi gây chuyện rồi lại xúi dục Thư Âm tìm thuê vệ sĩ.
Ba tên vệ sĩ kia một tháng tiền lương cũng đã là mười lăm triệu bạc, còn chưa tính đến tiền ăn tiền ở.
Cậu xem cả cái nhà này một tháng kiếm được bao nhiêu tiền hả?”
Diệp Vô Phong không cãi lại, thật ra chuyện tìm thuê vệ sĩ từ tỉnh khác đến không phải ý muốn của anh.
Lúc này, Lâm Vĩnh Quân vừa mới tắm rửa xong, ông bước khỏi nhà vệ sinh: “Tiểu Thanh bà đừng có nói nữa.
Hai người chúng ta đã quá lạc hậu so với cái xã hội này rồi.
Mấy chuyện đó cứ để Thư Âm tự mình xử lí đi.
Nhà họ Mạc muốn một tay che trời thì sao chứ, không phải còn nhà họ Bạch chống lưng cho chúng ta sao?”
Lâm Thư Âm nói: “Bố, mẹ, con gái lớn của nhà họ Bạch, Bạch Nhạn Phi, là bạn học của con.
Cuối tuần này cô ấy chắc chắn sẽ đến thành phố Tam Giang hỗ trợ con.
Chuyện giữa con và Mạc Đổng Lôi bố mẹ không cần quan tâm.”
Tả Tiểu Thanh vẫn là có chút không thoải mái, bà lại quở trách Diệp Vô Phong vài câu.
Lâm Thư Âm thấy thế khoát tay Diệp Vô Phong ra hiệu, anh cũng hiểu ý mà không tiếp lời Tả Tiểu Thanh nữa.
“Được rồi, con lên lầu tắm rửa trước đây.” Diệp Vô Phong lấy cớ rời đi trước.
Sau khi tắm xong Diệp Vô Phong xem qua tin tức, đột nhiên điện thoại di động của anh kêu lên.
Anh nhìn qua màn hình hiển thị, là Bạch Văn Đông gọi tới.
Diệp Vô Phong bước ra ngoài ban công nghe máy.
“Cậu Phong, chuyện cậu giao cho tôi xử lí đã xong rồi.
Biệt thự số 9 trên núi Nhạn Tây đã được thuộc hạ của tôi thu về.
chỉ là chủ thuê cũ đã phá tanh bành chỗ này ra.
Thân thể ngọc ngà của cậu sao lại có thể vào ở một nơi như thế chứ! Nên là cho tôi xin thêm hai tuần, tôi sẽ tìm người sửa chữa lại cho cậu nhé.”
Diệp Vô Phong tính toán một chút, còn cả một tháng trời nữa mới đến kỉ niệm ngày cưới của hai người, mất hai tuần cũng không ảnh hưởng gì.
Kế hoạch của anh là dùng căn nhà này làm quà cưới tặng cho người vợ yêu quý Lâm Thư Âm trong lễ kỉ niệm tròn một năm ngày cưới.
Diệp Vô Phong nói: “Vậy đành vất vả cho anh rồi, Văn Đông.
Tốn kém bao nhiêu thì cứ lấy tiền trong tấm thẻ kia ra dùng.” Tấm thẻ của nhà Hàn Uy dâng lên cho anh có tới ba ngàn sáu trăm tỷ, trang hoàng lại biệt thự số 9 trên núi Nhạn Tây còn không phải quá dư xài hay sao.
“Cậu Phong, cậu quá khách sáo rồi.
Sau này có chuyện gì cậu không tiện ra mặt thì cứ việc bảo tôi một tiếng.”
Vừa cúp điện thoại, cửa phòng ngủ cũng được mở ra, Lâm Thư Âm mặc một chiếc đầm ngủ kiểu dáng cổ điển màu hồng phấn có thêu hoa nhỏ đi ra.
Khí chất thành thục của nữ giới trên người cô quả thật là một đòn trí mạng với cánh mày râu.
Mái tóc đen buông xõa trên đầu vai nửa che nửa hở chiếc cổ trắng ngần của cô.
Hai sợi dây áo bị kéo căng để giữ cho bộ ngực đầy đặn ấy nằm lại trong áo.
Chiếc cổ áo khoét nửa ngực phô ra những đường cong đàn hồi uốn lượn theo từng bước chân.
Những đường cong ấy có sức quyến rũ tài tình khơi gợi lên dục vọng thầm kín sâu trong lòng nam giới.
Ánh trăng hắt lên người khiến cô tỏa sáng như một viên ngọc quý.
Lâm Thư Âm cầm theo hai chiếc ly chân cao trong tay, rượu vang đỏ lâu đời của Pháp sóng sánh trong ly.
Cô đi đến kế bên Diệp Vô Phong rồi nhẹ nhàng đưa ly rượu cho anh.
“Thư Âm, sao tâm trạng em vui thế, mẹ không còn giận nữa à?” Diệp Vô Phong nhận ly rượu rồi hỏi cô.
Lâm Thư Âm mỉm cười: “Dạ, em thuyết phục mẹ mãi mới được, còn nói sẽ cho cậu mượn sáu trăm triệu, mẹ cũng chịu thua em rồi, không giận nữa.
Anh thì sao, đang làm gì thế, anh có tâm sự à?”
Diệp Vô Phong lắc đầu nói: “Không có, vừa nãy anh vô tình nhìn cảnh đêm, trong lòng có chút cảm xúc thôi.”
Lâm Thư Âm nói khẽ: “Diệp Vô Phong, thành phố phồn hoa có cái gì hấp dẫn anh được chứ?”
Diệp Vô Phong bị bất ngờ: “Thư Âm, sao em đột nhiên hỏi đến vấn đề này?”
Lâm Thư Âm trả lời: “Diệp Vô Phong, trước đó em vụng về không hiểu, nhưng ông em nói không sai, anh không phải người bình thường, anh như hạc giữa bầy gà vậy.
Em rất muốn biết đến cùng là thành phố Tam Giang này có gì hấp dẫn anh?”
Diệp Vô Phong nói: “Ở đây có em!”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Người xinh đẹp hay giỏi giang hơn em trong thế giới này nhiều như cá trong biển, anh cũng đừng gạt em, em thật sự muốn biết.”
Diệp Vô Phong nói: “Sự thật chỉ có một, chính là anh thích em!”
Lâm Thư Âm cau mày nói tiếp: “Nói như anh, thật sự anh cam tâm ở đây với em, sống trong cái thành phố Tam Giang nhỏ bé này?”
Diệp Vô Phong trả lời: “Anh đã hạ quyết tâm từ một năm trước.
Tâm nguyện lớn nhất đời này của anh đó là ở bên em cả đời.”
Lâm Thư Âm hỏi tiếp: “Một thân tuyệt học võ công hơn người, một cái đầu lạnh gặp nguy không loạn, anh còn có thể xoay chuyển tình thế, thu phục lòng người, há lại cam lòng vì một vẻ đẹp bình thường cũng sẽ tàn theo năm tháng như em sống hết đời ở Tam Giang sao?”
Biểu hiện trong mấy ngày của Diệp Vô Phong đủ chứng minh thực lực của anh, Lâm Thư Âm thông minh xinh đẹp như vậy sao lại nhìn không ra?
“Diệp Vô Phong, những điều anh nói có phải là lời thật lòng không?” Lâm Thư Âm ngắm nhìn bầu trời đêm, cô buột miệng hỏi một câu thế đó.
Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Thư Âm, là em suy nghĩ nhiều.
Anh không có như em tưởng tượng đâu, anh thật lòng yêu em!”
Danh Sách Chương: