Du Kinh Hồng chỉ hờ hững nhìn anh ta: "Vậy ý của anh là muốn chúng tôi cứ phải ẩn nấp mãi sao?"
Lộc Thâm Lâm ho khan một tiếng, anh ta biết ban đầu chính mình là người nói không nên ẩn nấp, hiện tại cũng chính anh lại nói ngược lại, nhưng anh ta vẫn rất sợ nhà họ Triệu phát hiện ra vị trí của họ.
T????????????ện cop từ t????ang ﹍ T ???? U m t ???? ???? ???? ệ n.VN ﹍
Trận chiến vừa rồi đã khiến anh ta rất sợ hãi, và anh ta không muốn trải nghiệm điều đó lần thứ hai, vì vậy anh ta thà kéo dài thời gian nhiệm vụ còn hơn làm bất kỳ điều gì nguy hiểm hơn.
Anh ta vội vàng nói: “Tôi biết lúc đầu là tôi lỗ mãng, tôi xin lỗi, nhưng bây giờ cô cũng biết rằng nhà họ Triệu quả thực rất mạnh, chúng ta không thể luôn đối đầu trực diện với họ, và bây giờ cô lại đi quấy rối nhà họ Triệu, thật là không có lý trí, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Triệu."
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Tôi biết, nhưng tôi muốn tính lãi một chút.
Làm sao tôi không tính lãi được chứ? Bọn họ thật đáng hận."
La Tử Đàn và những người khác đều biết Du Kinh Hồng đang nghĩ gì, họ cũng biết bây giờ Du Kinh Hồng đang trút cơn tức giận của mình, họ đã ở Tây Sơn lâu như vậy, nhưng vẫn không thể tạo ra bước đột phá trong nhiệm vụ.
Tất cả mọi thứ đều vì sự rời đi của Diệp Vô Phong.
Mà Diệp Vô Phong rời đi chính là vì sự kiêu ngạo của Lộc Thâm Lâm.
Bây giờ đối với bọn họ, Lộc Thâm Lâm chính là trở ngại trong việc hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ, nếu không có Lộc Thâm Lâm thì bọn họ sẽ không bị động như vậy.
Bây giờ Diệp Vô Phong đã bị ép đi, Lộc Thâm Lâm lại bắt đầu hành động như một con quỷ, thậm chí chỉ tay vào hành động của họ, còn yêu cầu họ làm một số việc không có khả năng hoàn thành.
Lộc Thâm Lâm lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cô có tính lãi hay không.
Hiện tại chúng ta đang ẩn nấp, nếu vì hành động của cô mà bại lộ, tôi sẽ báo cáo cấp trên xem xét vị trí đội trưởng của cô."
La Tử Đàn không thể chịu đựng được nữa, anh ta khó chịu đối với Lộc Thâm Lâm: "Anh nói xong chưa, quyết định của đội trưởng chúng tôi đương nhiên là dựa vào suy nghĩ của đội trưởng, nếu như anh nghe không hiểu thì có thể coi như không nghe được, xem không hiểu thì cứ coi là không nhìn thấy đi.”
Lộc Thâm Lâm rất không vui nói: "Ý của anh là gì? Thái độ của anh có phải là đã đi quá xa rồi không? Anh muốn thoát khỏi cục Hồng Thuẫn như Diệp Vô Phong sao?"
La Tử Đàn thật sự không ngờ Lộc Thâm Lâm lại dùng chuyện như vậy để dọa mình, đột nhiên tức giận nói: "Anh có biết anh đã làm chậm tiến độ nhiệm vụ của chúng tôi bao nhiêu ngày không? Diệp Vô Phong là đối tượng hợp tác của Cục Hồng Thuẫn chúng tôi, ít nhất có thể cạnh tranh với nhà họ Triệu trong lĩnh vực thương mại, thế mà bởi vì mấy câu của anh, Diệp Vô Phong đã rời khỏi cục Hồng Thuẫn, dẫn đến tình cảnh hiện tại, anh còn dám ở đây uy hiếp tôi sao?"
Lộc Thâm Lâm hét lên: "Ý của anh là gì hả? Ý này có nghĩa là nếu không có Diệp Vô Phong, Cục Hồng Thuẫn của anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, đúng không? Nếu đúng như vậy, thì Cục Hồng Thuẫn của anh còn có ích lợi gì? Tôi trực tiếp bảo Diệp Vô Phong hoàn thành nhiệm vụ là xong rồi."
La Tử Đàn thật sự không ngờ Lộc Thâm Lâm lại vô lý như vậy, anh ta cũng biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, rõ ràng là bởi vì hành động của Lộc Thâm Lâm mà bọn họ mới lâm vào tình thế khó khăn này, thế mà Lộc Thâm Lâm cũng không có ý thức được.
"Tự anh không nghĩ tới hả, nếu không có nước ngoài viện trợ, chúng tôi có thể đối chiến với một đại gia tộc sao? Chúng tôi dựa vào cái gì hả? Đừng nói là tôi, không phải anh nói Cục Thanh tra Quốc gia của anh rất mạnh sao? Vậy thì kéo cả cái Cục Thanh tra Quốc gia ra xem có cách nào đối chiến với nhà họ Triệu không!” La Tử Đàn tức giận nói.
Lộc Thâm Lâm càng tức giận: "Vậy là anh đang so sánh Cục Hồng Thuẫn với Cục Thanh tra Quốc gia sao? Anh không biết nhiệm vụ của Cục Thanh tra Quốc gia a khác với Cục Hồng Thuẫn sao? Giải quyết nhà họ Triệu là nhiệm vụ của Cục Hồng Thuẫn các anh, nhiệm vụ của Cục Thanh tra Quốc gia không có cái này!"
Đường gân trên trán La Tử Đàn lộ ra: "Vậy thì anh im miệng cho tôi!"
Cả La Tử Đàn và Lộc Thâm Lâm đều như sắp đánh nhau, nếu không phải còn chút lý trí, La Tử Đàn thật sự muốn bắn chết tên Lộc Thâm Lâm này.
Đúng là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Ngay khi hai người đang nhìn nhau chằm chằm, Du Kinh Hồng tháo súng bắn tỉa ra, thờ ơ nhìn họ: "Các người xong chưa?"
Lộc Thâm Lâm khịt mũi: "Thân là đội trưởng mà không quản giáo cấp dưới đàng hoàng, tôi thực sự nghi ngờ năng lực đội trưởng của cô đấy."
La Tử Đàn giơ khẩu súng lục lên, định đối mặt với Lộc Thâm Lâm thì Du Kinh Hồng lạnh lùng nói: "La Tử Đàn, anh định để tôi đuổi anh ra phải không?"
La Tử Đàn tức giận cất khẩu súng lục đi, sau đó xấu xa nhìn Lộc Thâm Lâm, anh ta biết, Du Kinh Hồng tuy rằng ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng càng như thế thì cô ta lại càng đang tức giận.
Lộc Thâm Lâm chỉ khinh thường nhìn La Tử Đàn, còn Du Kinh Hồng thì đến trước mặt Lộc Thâm Lâm: "Tôi đã nghĩ ra một cách làm cho sinh khí của nhà họ Triệu bị tổn thương nặng nề, nhưng một người cần phải hy sinh."
Lộc Thâm Lâm khó hiểu nhìn Du Kinh Hồng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất bình tĩnh của Du Kinh Hồng, anh ta nhanh chóng nói: "Vậy cô mau nói đi, cách cô nghĩ là gì?"
Du Kinh Hồng đột nhiên nở nụ cười: "Anh đến nhà họ Triệu, đối chiến với nhà họ Triệu.
Chỉ cần bọn họ giết chết anh, vậy thì chúng tôi có lý do xuất quân rồi."
Lộc Thâm Lâm kinh hãi nhìn Du Kinh Hồng, sau đó gầm lên: "Cô điên à, đây là cách cô nghĩ sao? Cô có biết tôi là ai không? Để tôi chết ở Tây Sơn, toàn bộ đội của cô cũng sẽ không còn nữa đâu!"
Du Kinh Hồng cười nói: "Đội của chúng tôi tan rã thì tan rã, nhưng ít nhất có thể hoàn toàn bóp chết nhà họ Triệu.
Đến lúc đó, cùng lắm là tôi bị xử phạt thôi, hoặc sẽ bị cách chức đội trưởng, nhưng điều này đối với tôi không quan trọng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, hy sinh vài thứ thì tính là gì đâu chứ?"
Đương nhiên Lộc Thâm Lâm sẽ không muốn làm chuyện này, anh ta vội nói: "Các người đều điên rồi, các người đều điên rồi!"
Anh ta cố gắng kiềm chế, nhanh chóng rút lui trở về phòng của mình, còn Du Kinh Hồng thì lập tức dập tắt nụ cười của mình và nhìn La Tử Đàn.
La Tử Tuyền cúi đầu, có chút xấu hổ.
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Tôi không muốn nhìn thấy loại chuyện này lần thứ hai, dù ghét người kia đến đâu, nhưng anh ta là người của Cục Thanh tra Quốc gia, mà súng của chúng ta chỉ có thể dùng để đối đầu với kẻ thù, không phải chống lại đồng nghiệp của chúng ta."
Những người khác đều gật đầu, lúc này sắc mặt của Hồng Á Phương rất tệ, như sắp ngã xuống đất, sắc mặt của Hồng Á Phương càng ngày càng trở nên khó coi.
Tất nhiên Du Kinh Hồng đã phát hiện ra điều này, nhưng Hồng Á Phương vẫn khăng khăng muốn làm việc riêng của mình nên cô ta cũng không nói gì cả..
Danh Sách Chương: