Mục lục
Thần Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đại Hồng quyền sao?” Diệp Vô Phong nhận ra: “Bang chủ Tiêu, tôi có thể nhận ra được, quả thật cô nhận được chân truyền Đại Hồng quyền.  Có thể đạt đến trình độ này, cũng đúng là vô cùng không dễ dàng.”
“Mắt nhìn tốt.” Tiêu Sắc gật gật đầu: “Ra tay đi!”
Diệp Vô Phong đứng nghiêm trang, vẫy vẫy tay về phía cô ta: “Lên đi, ưu tiên phụ nữ.”
“Được.” Tiêu Sắc từ từ tiến lên, tưởng chậm nhưng lại nhanh, đánh một quyền về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong tránh trái tránh phải, thân pháp cực kỳ nhanh, chỉ một lát đã đánh xong năm mươi chiêu.
Đám đàn em trong Hồng bang đứng quanh đó chỉ có thể lén lén lút lút đứng quan sát từ xa, chỉ nhìn thấy dưới thế tấn công suốt mấy chục chiêu của Tiêu Sắc, anh Diệp căn bản không hề vung tay ra, nhưng các chiêu thức không mảy may có dấu hiệu tán loạn, nhìn anh cực kỳ thong dong.
Mấy tên đàn em này đều đã chứng kiến cảnh tượng lúc Tiêu Sắc và Tiêu Ngưu Nhi luận võ, cho dù là Tiêu Ngưu Nhi là loại có thần lực bẩm sinh, lại là người cực kỳ có thiên phú học võ, nhưng dưới thế tấn công của Tiêu Sắc, cũng rơi vào nguy hiểm, đỡ trái né phải.
Không cần phải nói, anh Diệp có thể dùng một chiêu đánh thắng được Tiêu Ngưu Nhi, vậy thì nhất định là không hề có chỗ nào đó gian lận, mà đó là thực lực chân chính.
“Ha!” Tiêu Sắc bộc phát Đại Hồng quyền đến mức tối đa, liên tục hét lên vài tiếng.

Luồng gió được tạo ra từ chiêu thức cũng dần dần có tiết vang.

Trong luồng không khí xung quanh không ngừng vang lên những tiếng xé gió, hiển nhiên là do sức mạnh đã luân chuyển đến trình độ tuyệt đối.
Nhưng mỗi lần Diệp Vô Phong đều có thể dùng những phương thức đơn giản mà kỳ diệu để tránh thoát từng chiêu của cô ta.

Hết lần này đến lần khác khiến cô ta không nghĩ ra được cách nào khả thi tiếp theo.
Cho dù là lúc cô ta dùng đến nhiều tổ hợp chiêu thức với nhau thì Diệp Vô Phong vẫn có thể dùng một động tác nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng tránh thoát.
Hự! Tiêu Sắc không nhịn được nữa, nhảy khỏi vòng tròn rồi lớn tiếng nói: “Phản công! Anh mau phản công đi! Sao lại không chịu đáp trả?”

Nhị thấu chị đại nhà mình rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, thật ra đám đàn em đều có cảm giác không dám nhìn tiếp.

Ai cũng biết rằng, lúc chị đại nổi điên lên, thật sự không có cách nào ngăn lại được.
Thế nhưng, ngay lúc tất cả mọi người đều nhắm chặt mắt lại, đều cảm thấy lần Diệp Vô Phong kia nhất định thảm rồi, thì họ lại nghe thấy tiếng hò hét tiếp tục vang lên bên tai.
Mọi người mở mắt ra nhìn, thấy hai người vẫn dùng những động tác nhanh gọn giao đấu với nhau, thân pháp nhanh đến cực điểm.

Thấy cảnh này mọi người đều cứng họng, miệng không ngậm nổi nữa.
Đã bao giờ thấy chị đại gặp được đối thủ lớn mà lại có thể đánh đấm nhẹ nhàng thoải mái như thế này chứ! Quả thật còn sinh động hơn so với mấy cảnh tượng đánh đấm trên mấy phim truyền hình điện ảnh võ hiệp!
Đấu thêm khoảng nửa tiếng nữa, lúc này lớp áo dày của Tiêu Sắc đã thấm ướt mồ hôi.

Toàn bộ lớp bên ngoài của bộ quần thể thao đều đã lộ ra vết mồ hôi rất đậm!
Mà Diệp Vô Phong bên kia cũng mặc một bộ quần áo thể thao như vậy thì vẫn nhẹ nhàng thong dong.

Mặc dù tốc độ của anh không hề suy giảm nhưng lại không hê có bất cứ dấu hiệu mệt mỏi nào.
Rầm! Tiêu Sắc nhảy ra khỏi vòng tròn, thở dốc: “Anh…Anh bắt nạt người ta!” Nói xong, Tiêu Sắc xoay người chạy đi, bộ đồ thể thao trên người dường như dính sát vào cơ thể.
Diệp Vô Phong rũ rũ tay nói: “Tôi ra tay đã rất lưu tình rồi, sao lại còn nói là bắt nạt cô chứ? Lòng dạ phụ nữ ấy à, quả thật ra không đoán được.”
Tiêu Sắc trở về phòng mình lập tức cởi bỏ cả bộ quần áo ướt đẫm, chạy nhanh vào tắm nước nóng.

Lúc đang tắm giữa chừng thì nhìn thấy người mình, Tiêu Sắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Diệp kia, chẳng lẽ mắt mũi anh có vấn đề à? Chẳng lẽ dáng vẻ của Tiêu Sắc tôi đây không đủ xinh đẹp? Sao anh có thể không có chút phản ứng nào với tôi chứ? Anh cho rằng việc anh cố ý nhường  tôi, tôi lại không hiểu hay sao? Đây là anh đang đi bắt nạt người ta!”

Diệp Vô Phong có nghĩa nát óc cũng không hiểu.

Hóa ra việc ah cố ý nhường cô ta cũng tính là đang bắt nạt cô ta sao.
“Anh Diệp!” Có một tên đàn em thấy  Diệp Vô Hồn đi ngang qua chỗ mình thì lập tức đứng nghiêm người, cung kính chào một câu.
Mọi người đều biết, chị đại rất thích anh Diệp, nhất định sớm muộn gì cũng là người phụ nữ bên cạnh Diệp Vô Phong.

Về chuyện có phải cưới hỏi đàng hoàng hay không, mọi người chẳng ai quan tâm đến chuyện này, chỉ cần chị đại tình nguyện bằng lòng là được rồi!
Diệp Vô Phong gật đầu, đi vào phòng của mình, tiếp tục tận dụng hết các khoảng thời gian để tu luyện quyển sách cơ bản về công pháp của Đạo giáo kia.

Bằng bất cứ giá nào, anh cũng muốn dựa vào chính bản lĩnh của mình để cứu Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi!
Lại trôi qua hai ngày nữa, dường như Tiêu Sắc chẳng hề tức giận với Diệp Vô Phong, mỗi lần đều là cô ta tự mình chăm sóc chuyện ăn uống của Diệp Vô Phong.
Ngày hôm nay, sau khi ăn sáng xong, Diệp Vô Phong mới nói: “Tôi đi thăm Bạch Nhạn Phi một chút.”
“Được, để tôi dẫn anh đi.” Tiêu Sắc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bước lên phía trước: “Anh Diệp, có phải anh đã nắm chắc cách chữa khỏi cho tổng giám đốc Bạch rồi đúng không?”
Diệp Vô Phong nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn thử một chút.”
Đôi mắt đẹp chứa đầy nghi ngờ của Tiêu Sắc đột nhiên sáng rực lên: “Anh Diệp, mới chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, chẳng lẽ anh đã lĩnh hội được công pháp của phái Long Môn rồi sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi chuyên tâm tu luyện công pháp về bùa chú, cuối cùng cũng có chút tâm đắc.


Hy vọng có thể có tác dụng.”
Đi vào giường bệnh cút Bạch Nhạn Phi,  Diệp Vô Phong lập tức nhìn rõ.

Mặc dù thời gian Bạch Nhạn Phi hôn mê không tính là lâu, mỗi ngày cũng bổ sung thêm chất dinh dưỡng bằng đường glu-co, nhưng rõ ràng sắc mặt của cô ấy ảm đạm đi nhiều, có vẻ như làn da cũng hơi khô quắt lại.
Trong lòng Diệp Vô Phong hơi tê dại, thầm nhủ: “Nhạn Phi, có phải tôi đã đến chậm rồi không? Khiến cô phải chịu khổ rồi.”
Anh nắm lấy hai tay Bạch Nhạn Phi, lập tức chuyển một luồng khí mạnh mẽ sang đó.
Vì để tránh làm tổn thương đến Bạch Nhạn Phi, anh luôn khống chế lượng chân khí truyền sang cho cô.
Hơn nửa tiếng sau, sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như hơi khôi phục lại một ít.
Trên mặt Tiêu Sắc vẫn luôn đứng canh chừng bên cạnh không nhìn được mà lộ ra nét cười: “Anh Diệp, tôi thấy sắc mặt củ tổng giám đốc Bạch đã tốt hơn nhiều rồi, có phải đã có hiệu quả rồi không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi chỉ giúp cô ấy khôi phục thể lực lại một chút.

Đây là cơ sở để trị liệu.”
Sau đó Diệp Vô Phong lấy giấy bút ra, bắt đầu vận công lực để vẽ bùa!
Sau khi vẽ xong hai tấm, Diệp Vô Hồn không kìm được mà thở dốc.
“Anh Diệp, anh không cần phải vội vàng.

Tôi biết, anh nhất định sẽ chữa khỏi.” Tiêu Sắc rất thông minh, nhanh hoang bắt đầu cổ vũ Diệp Vô Phong.
Sau khi đung mấy nét hỗn loạn vẽ ra tầm bùa, Diệp Vô Phong cầm lấy hai tấm bùa mình vừa vẽ xong.

Đột nhiên hai lá bùa cháy sáng rừng rực trong tay anh, sau đó Anh lại tạo một tư thế tay, nhìn về phía người Bạch Nhạn Phi, ném lá bùa sang.
Rầm! Bản thân Diệp Vô Phong  có thể nhìn ra một phần sức mạnh bên trong tấm bùa chú kia và sức mạnh do anh tự mình tạo ra, chúng dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, tiến vào trong cơ thể cút Bạch Nhạn Phi!
“Ha ha, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Diệp Vô Phong thầm nghĩ như thế trong lòng.


Nhưng anh vẫn không ngăn được sự nôn nóng rồi nhìn về phía Bạch Nhạn Phi.

Đặc biệt là anh chăm chú nhìn đôi mắt đẹp của Bạch Nhạn Phi.

Hi vọng cặp mắt đã khép lại gần mười ngày nay có thể hơi lay động.

Đương nhiên, tốt nhất là nó có thể mở ra ngay lập tức.
Tiêu Sắc đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hai tay cô tay khẩn trương nắm chặt lại với nhau.

Cô ta nhìn chăm cúc gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhạn Phi, không dám thở mạnh.
Hai người nọ nhìn một chằm chằm mười mấy phút, đôi mắt suýt nữa thì rơi hẳn ra ngoài.
“Anh Diệp! Hình như tôi thấy đôi mắt cút cô ấy hơi động đậy!” Tiêu Sắc đột nhiên đứng lên, vui mừng nói.
Diệp Vô Phong nhếch miệng cười: “Có phải cô hoa mắt không hả? Sao tôi lại không thấy chứ?”
Tiêu Sắc vui mừng nói: Tôi dám khẳng định, tôi không hề hoa mắt! Thật sự, anh nhìn kỹ xem!”
Không đến một phút sau, quả nhiên đôi mắt của Bạch Nhạn Phi đồng thời rung động.

Tảng đá trong lòng Diệp Vô Phong lập tức rơi xuống.
“Trời ạ! Bạch Nhạn Phi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi! Mấy ngày này thật sự là cô hại tôi nôn nóng đến chết rồi.”
Tiêu Sắc hiếm khi nhìn thấy tình cảm chân thật của Diệp Vô Phong, cô ta không kìm được mà nhìn anh nhiều thêm một chút..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK