“Nhưng hiện tại rõ ràng ông ta không có gì cả mới đúng, nhà họ Triệu đã bị đánh tan, ông ta còn có thể làm gì chứ?” Diệp Vô Phong không hiểu chuyện này.
Ngay cả lão Mộ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, chắc hẳn Triệu Lỗi Phong không có lý do gì để đưa lão Mộ ra cả, nhưng nếu không có lão Mộ thì việc giết Du Kinh Hồng là chuyện không có khả năng.
Đúng lúc này, Hồng Á Phương đột nhiên gọi tới.
Diệp Vô Phong có chút khó hiểu kết nối điện thoại: "Có chuyện gì à?"
Hồng Á Phương vội nói: "Anh mau cứu đội trưởng đi. Không biết tại sao nhà họ Triệu lại liên thủ với quân đội. Hiện tại có một đại đội quân đang vây quanh nhà đội trưởng, đã đột phá rồi."
Diệp Vô Phong nghe vậy thì sững sờ, không ngờ nhà họ Triệu thật sự còn thủ đoạn như vậy, điều khiến anh kinh ngạc hơn nữa là Triệu Lỗi Phong còn có thể kéo người của quân khu lên thuyền.
Điều này hoàn toàn không nên xảy ra.
Diệp Vô Phong hơi ngạc nhiên vì điều đó, nhưng trước tiên anh vẫn phải đến nơi Du Kinh Hồng ở.
Anh cũng biết rằng mặc dù thực lực của Du Kinh Hồng rất mạnh, nhưng vẫn không thể chống lại cả một đại đội, quân đội và người thường có điểm khác biệt rất lớn, nhất là trên phương diện hiểu ý đoàn kết phối hợp với nhau.
Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao người của quân khu lại được nhà họ Triệu trọng dụng?
Anh vẫn luôn không biết chuyện này, nhưng bây giờ anh vẫn biết trước tiên phải giải cứu Du Kinh Hồng, đặc biệt biết rằng với tư cách là đội trưởng của cục Hồng Thuẫn, Du Kinh Hồng tuyệt đối không muốn trở thành kẻ thù của đám quân lính này, thậm chí giết nhầm những người lính này cũng sẽ bị phạt rẩ nặng nề.
Luật lệ ở đây luôn rất nghiêm khắc, dù các thành viên của Cục Hồng Thuẫn có quyền lực tiền trảm hậu tấu, nhưng một khi xảy ra sự cố thì hình phạt cũng rất nghiêm trọng.
Vì vậy, bây giờ anh biết, Du Kinh Hồng chắc hẳn không thể ra tay toàn lực.
Lúc này trong phòng của Du Kinh Hồng, vẻ mặt của cô ta khá ảm đạm, không ngờ lại bị người một nhà vây quanh, đám binh lính này dường như muốn giết cô ta, cô ta biết mình đang gặp nguy hiểm.
Những người lính bên dưới có thể ra tay với cô ta, nhưng cô ta biết rằng mình không thể ra tay.
“Lão đại, mau trốn đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ ngăn cản bọn họ.” La Tử Đàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Bây giờ anh còn nói những câu như thế này à, nếu muốn đi thì cũng là anh đi, tôi sẽ giúp anh ngăn cản, anh không thể ngăn cản bước tiến của bọn họ, thì dựa vào cái gì mà có thể đối chiến với một đội quân chứ?"
La Tử Đàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có thể đặt bom trong toàn bộ tầng lầu, nếu bọn họ dám xông lên, tôi sẽ trực tiếp cho nổ tung gi3t chết bọn họ."
Du Kinh Hồng cười khúc khích: "Vậy là anh định ra tay với người một nhà à? Anh có biết kết quả cuối cùng là như thế nào không? Đó là anh đã lạm dụng quyền lực của mình, sẽ bị kéo ra ngoài xử bắn đấy."
La Tử Đàn tức giận nói: "Tại sao? Rõ ràng là bọn họ ra tay với chúng ta, chúng ta không thể đánh trả sao?"
Du Kinh Hồng chế nhạo nói: "Hiện tại anh mới biết ầ? Nhà họ Triệu rõ ràng đã lấy hết quân bài tẩy, cho dù là hy sinh những người được nuôi dưỡng ở quân khu nhiều năm như vậy.".
Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Du Kinh Hồng biết nếu không có chuyện này, nhà họ Triệu sẽ không có cách nào xâm nhập vào quân khu, ngay từ đầu nhất định đã nuôi một người lính, để hắn từng bước leo lên, như vậy mới có thể có cơ hội thâm nhập vào bên trong quân khu Tây Sơn.
Nhưng Du Kinh Hồng biết loại phương pháp nuôi dưỡng này dùng để cứu mạng lúc nguy cấp nhất, bây giờ Triệu Lỗi Phong thực sự dùng nó để giết cô ta, thủ đoạn này thật sự khá có tâm tư.
Lúc này cô ta cũng biết mình chỉ có thể chạy trốn lên trên, không thể rơi vào bẫy của Triệu Lỗi Phong, nếu thật sự khiêu chiến với đội ngũ này, vậy thì sẽ là cảnh tượng mà Triệu Lỗi Phong muốn nhìn thấy nhất.
"Triệu Lỗi Phong nghĩ bản thân chạy trốn với Mã Tây là có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này, nhưng ông ta không hề biết rằng chuyện này đã đụng tới vảy ngược của bên trên, ông ta tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này. Cho dù có đi tới Mã Tây cũng tuyệt đối không có cách nào an toàn. ”Du Kinh Hồng lạnh lùng nói.
La Tử Đàn đã chuẩn bị đầy đủ trang bị trên người, anh ta đang nhìn Du Kinh Hồng.
Anh ta đang đợi lệnh của Du Kinh Hồng.
Du Kinh Hồng hít sâu một hơi: "Cho nên bây giờ Triệu Lỗi Phong liều mạng muốn kéo chúng ta xuống nước, nếu lúc này bốc đồng, chúng ta nhất định sẽ thất thủ trong kế hoạch của ông ta, cho nên chúng ta chỉ có thể chạy trốn, nếu thoát ra ngoài thì sẽ phá hủy kế hoạch của ông ta."
La Tử Đàn không cam lòng, dù sao anh ta cũng biết từ đầu đến giờ nhà họ Triệu liên tục tấn công bọn họ, mà bọn họ chỉ có thể tiếp tục chạy trốn, giống như không hề có năng lực địch lại được nhà họ Triệu.
Nhưng La Tử Đàn biết rằng nếu họ thực sự muốn tấn công nhà họ Triệu, Cục Hồng Thuẫn có thể làm được.
Du Kinh Hồng nhìn La Tử Đàn định đi xuống, nắm lấy cổ áo La Tử Đàn: "Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu họ có thể tìm thấy chúng ta, có nghĩa là họ có thể tìm thấy Hồng Á Phương và La Tử Nghiệp, chẳng lẽ anh muốn ở nơi này dây dưa mãi sao? Không cần tính mạng của em trai anh nữa phải không?"
Hai mắt La Tử Đàn đỏ hoe, đương nhiên anh ta biết ý tứ này, nhưng anh ta không chịu nổi loại tức giận này, nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù tôi có làm gì, tôi cũng phải khiến bọn họ phải trả giá!"
Du Kinh Hồng gật đầu: "Đừng lo lắng, họ sẽ không thể trốn thoát đâu, nếu họ đã làm loại chuyện này, các xí nghiệp của họ ở Mã Tây cũng sẽ xong đời thôi, cho dù Cục Hồng Thuẫn không ra tay, các tổ chức khác chắc chắn sẽ phải hành động."
Cô ta kéo La Tử Đàn đi lên trên, họ nhanh chóng lên đến đỉnh của tòa nhà, và lúc này trên đỉnh của tòa nhà không có chỗ nào để trốn, dường như họ không thể rời khỏi tòa nhà này.
“Người bên dưới đã lên rồi, nếu không nhanh chóng đi xuống, chúng ta nhất định sẽ trở thành mục tiêu sống của bọn chúng.” La Tử Đàn nghiến răng nói.
Khuôn mặt Du Kinh Hồng lúc này rất u ám, cô ta nói: "Chúng ta đi ra ngoài đầu hàng, tôi hy vọng mệnh lệnh mà họ nhận được không phải là giết chúng ta."
La Tử Đàn tức giận nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải giao tính mạng của mình cho bọn họ sao? Đội trưởng, cô có biết người của nhà họ Triệu tàn nhẫn như thế nào không. Cô cầu xin bọn họ đừng giết cô, vậy thì chi bằng chúng ta trực tiếp xông ra giết là được rồi."
Du Kinh Hồng dửng dưng nhìn La Tử Đàn: "Anh chỉ muốn trút giận trong lòng thôi, nhưng anh có biết nếu thật sự làm như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là chết ở nơi này không."