Mục lục
Ông Xã Thần Bí Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 222: LỠ ĐI MỘT ĐỜI THẬT KHÔNG ĐÁNG.

Vì quá bất ngờ, nên giọng của Tô Ánh Nguyệt có hơi to.

Thế là những người khác trên bàn ăn đều lần lần lượt lượt quay sang nhìn cô.

Trần Minh Tân ngẩng đầu lên đưa đôi mắt âm trầm nhìn một cái, những người khác đều lập tức không rét mà run, sau đó liền dời ánh mắt đi.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt không chú đến mấy điều này, mà chỉ cất giọng nghi hoặc hỏi anh: “Anh nói thật sao?”

“Tại sao anh lại phải gạt em?”

Trần Minh Tân không đáp mà hỏi ngược lại.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ, Trần Minh Tân sẽ không nói dối lừa cô đâu.

Nhưng mà…

Tô Ánh Nguyệt lại bất giác ngoảnh đầu nhìn sang người phụ nữ trẻ trung ôn nhu dịu dàng ngồi ở bên cạnh Tô Nguyên Minh kia.

Nếu nhìn kỹ, cô phát hiện người phụ nữ này quả thật rất giống với Từ Du Nhiên.

Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, cô ta liền ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, nụ cười mang đến cho người khác một sự an tâm thoải mái kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu với cô ta, hình như cô cũng có chút hiểu ra vì sao Tô Nguyên Minh lại si mê người phụ nữ này như điếu đổ rồi.

Ăn xong cơm tối, Tô Ánh Nguyệt quyết định ngủ lại nhà họ Tô.

Trần Minh Tân cũng không có ý kiến gì, nếu cô muốn ở lại thì anh sẽ ở lại với cô.

Nhân lúc Trần Minh Tân đang tắm, Tô Ánh Nguyệt quyết định ra ngoài đi dạo.

Đã mấy năm cô chưa sống ở nhà họ Tô này rồi, lúc mới về nước, cô cũng chỉ sống ở bên ngoài, cho nên đối với nhà họ Tô cô thật sự cũng có chút lạ lẫm.

Vừa đến cầu thang, cô liền gặp phải Từ Lệ Hoa đang bưng trên tay một cái khay.

Từ Lệ Hoa là tên của người phụ nữ mà Tô Nguyên Minh đưa về, vừa nãy lúc ăn cơm Tô Nguyên Minh đã có nói.

“Cô Từ.”

Tô Ánh Nguyệt chủ động lên tiếng chào hỏi cô ta, cô đưa mắt liếc nhìn cái khay mà cô ta đang bưng một cái, bên trên là một chén canh.

Chú ý thấy ánh mắt của cô, Từ Lệ Hoa cúi đầu nhìn chiếc khay một cái rồi mỉm cười nói: “Đây là canh an thần tôi nấu cho Nguyên Minh, mấy hôm nay anh ấy hay mất ngủ, cô có muốn uống một chút không?”

Vẻ ngoài dịu dàng động lòng người, lại phảng phất một sự thanh nhã như một đoá bèo nước, không hề giống với một cô gái khả ái xuất thân gia đình bình thường.

Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt âm thầm cảm thán, cô có biết chút chút về tình cảnh gia đình của Từ Du Nhiên.

Một người phụ nữ như Từ Lệ Hoa, đi theo Tô Nguyên Minh tuy cũng coi như là leo cao, nhưng với nhân phẩm của Tô Nguyên Minh thì cô lại cảm thấy ông ta có chút không xứng với Từ Lệ Hoa.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, coi như là lời cảm ơn.

Từ Lệ Hoa nghe vậy thì không nói thêm gì nữa mà tiếp tục nhấc chân bước xuống lầu.

Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt luôn nằm trên người cô ta.

Lời mà vừa nãy mà Trần Minh Tân nói chính là, Từ Lệ Hoa là chị của Từ Du Nhiên.

Trước đây Trần Minh Tân có điều tra qua Từ Du Nhiên, có nhìn thấy Từ Lệ Hoa qua cho nên mới biết cô ta.

Trong nhật ký của Từ Du Nhiên cũng có nhắc đến chị của cô ta, tuy chỉ viết rất ít nhưng cũng đã cho Tô Ánh Nguyệt ấn tượng về một người vô cùng quả cảm và kiên quyết.

Khác xa với Từ Lệ Hoa ở trước mặt này.

Hai chị em lớn lên cùng nhau, tình cảm nhất định rất sâu đậm, nhưng lúc toà án xử vụ án kia cô ta cũng không có tới, thế mà bây giờ lại xuất hiện ở nhà họ Tô….

Tô Ánh Nguyệt đã đoán được mục đích của cô ta rồi.

“Cô Tô thật sự không cần canh an thần sao?”

Từ Lệ Hoa đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Ánh mắt cô ta trong veo lạ thường, Tô Ánh Nguyệt như nghĩ ra thứ gì đó nên đã gật đầu.

Từ Lệ Hoa nở nụ cười xán lạn: “Vậy theo tôi tới nhà bếp đi.”

Đến nhà bếp, Từ Lệ Hoa múc cho Tô Ánh Nguyệt một chén canh.

“Uống thử đi xem có hợp khẩu vị không.” Từ Lệ Hoa đưa chén canh cho Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt rất ân cần niềm nở.

Tô Ánh Nguyệt hớp một ngụm trước ánh mắt chằm chằm của cô ta, sau đó Từ Lệ Hoa lại cất giọng có chút hoài niệm: “Em gái tôi thích nhất là uống canh tôi nấu, nhưng tôi lại có quá ít thời gian ninh canh cho nó.”

Khuôn mặt cô ta hiện lên một vẻ hoài niệm.

Tô Ánh Nguyệt khẽ thu thần sắc trên mặt mình lại, ngữ khí cô rất nhạt: “Vậy sao?”

“Ừm.” Từ Lệ Hoa đáp một tiếng, ngữ khí sau đó chợt trầm hơn vài phần: “Tôi biết cô hai nhà họ Tô không giống với những người nhà họ Tô khác.”

Bàn tay bưng chén canh của Tô Ánh Nguyệt chợt siết chặt lại: “Làm lỡ một đời, điều đó không đáng.”

Từ Lệ Hoa nói như vậy thì Tô Ánh Nguyệt càng thêm phần chắc chắn cô ta đang muốn báo thù cả nhà Tô Nguyên Minh, Dương Linh đã bị kết án, nhưng vẫn còn những người khác thêm dầu vào lửa.

“Tôi chỉ có thể làm được những chuyện này thôi, tuy ba mẹ đã mất từ lâu rồi, nhưng khi tôi sống cùng với Nhiên Nhiên, tôi vẫn cảm thấy mình vẫn còn gia đình, nhưng Nhiên Nhiên mất rồi, tôi không còn gia đình nữa, tôi cũng không muốn bọn họ được bình an sống qua ngày.”

Thanh âm của Từ Lệ Hoa từng chút từng chút lạnh lẽo hơn, thần sắc cũng dần dần trở nên mờ mịt, nơi đáy mắt còn hiện lên một tầng căm hận nồng đậm.

Tô Ánh Nguyệt nhìn Từ Lệ Hoa, cô không cảm thấy cách nghĩ của cô ta cực đoan chút nào, mà trong lòng còn thoáng qua một tia xúc động nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ Từ Du Nhiên, vì cô ta có một người chị yêu thương mình như vậy.

Nhà họ Tô như thế nào thì Tô Ánh Nguyệt rất hiểu, Từ Lệ Hoa có thể là xuất chúng hơn những cô gái bình thường khác, nhưng cô ta có thể gây ra sóng gió gì được chứ?

Cho dù Tô Nguyên Minh có bị cô ta làm cho mê muội, nhưng người làm chủ gia đình vẫn là Tô Thành.

Một khi Tô Thành phát giác ra Từ Lệ Hoa có vấn đề, ông ta chỉ cần âm thầm động chút tay chân là đã có thể khiến cho Từ Lệ Hoa rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục rồi.

“Nhà họ Tô phức tạp hơn cô nghĩ.” Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở cô ta.

Từ Lệ Hoa chỉ mỉm cười, ánh mắt kiên định, sau đó cô ta lại mở miệng thay đổi chủ đề: “Thấy canh thế nào?”

“Mùi vị không tồi,” Tô Ánh Nguyệt sững sờ, rồi gật đầu tán thưởng.

“Từ Lệ Hoa!”

Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Tô Yến Nhi.

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn Từ Lệ Hoa một cái, cô ngạc nhiên trước sự thận trọng của cô ta.

Tô Yến Nhi đã từ ngoài đi vào.

“Tô Ánh Nguyệt, sao mày lại ở đây!”

Cô ta bước vào nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng ở đây, thần sắc trên khuôn mặt liền thay đổi.

“Các người là cùng một giuộc đúng không? Mày cố ý tìm ả tiện nhân này đến để câu dẫn ba của tao đúng không!” Tô Yến Nhi lớn tiếng chỉ trích Tô Ánh Nguyệt, bộ dạng khí thế bức người đó, giống như là đã có chứng cứ chắc chắn rồi vậy.

Tô Ánh Nguyệt cười khẩy, cảm thấy lời của Tô Yến Nhi đúng là thú vị.

“Chị họ nói vậy là không đúng rồi, cô Từ là bạn gái của chú, vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ? Càng huống hồ…”

Tô Ánh Nguyệt đưa ánh mắt đầy hàm ý nhìn vào bụng của Từ Lệ Hoa một cái, rồi mới tiếp tục nói: “Bây giờ cô Từ đang mang thai, chị cũng nên cẩn thận, chú ý một chút thì tốt hơn.”

Cô là đang cố ý kích thích Tô Yến Nhi đó, nhìn thấy Tô Yến Nhi tức đến trắng bệch cả mặt mày, cô mới phát hiện ra cái cảm giác thêm dầu vào lửa này đúng là sướng tận tâm can mà.

“Lệ Hoa.”

Thấy Từ Lệ Hoa mãi vẫn chưa về, Tô Nguyên Minh đã nghe tiếng tìm đến đây rồi.

Sắc mặt vốn đã trắng bệch đến mức đáng sợ của Tô Yến Nhi nay lại càng khó coi hơn.

Mới không thấy có một chút mà Tô Nguyên Minh đã đích thân tìm tới đây rồi, yêu thương tới vậy sao!

Một giây sau, thân ảnh của Tô Nguyên Minh đã xuất hiện ở cửa.

Ông ta chỉ nhìn quanh một vòng rồi sải bước lớn đến bên cạnh Từ Lệ Hoa: “Không sao chứ?”

Thấy Từ Lệ Hoa cúi đầu ngoan ngoãn đứng ở đó, Tô Nguyên Minh cũng rất hiểu tính cách của con gái mình, cho nên điều đầu tiên mà ông nghĩ tới chính là Tô Yến Nhi lại làm khó Từ Lệ Hoa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK