CHƯƠNG 541: KHÔNG ĐỦ ĐIỀU KIỆN NHẬN NUÔI
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng liên tưởng đến khoảng thời gian trước, mỗi ngày Trần Minh Tân đều đưa cô ra ngoài chơi.
Lúc ấy, ngày nào Trần Úc Xuyên cũng gọi xe, gọi bảo vệ cho bọn họ.
Cô hít sâu một hơi, mím môi, kềm chế sự bất mãn trong lòng mình xuống rồi mới nói: “Cháu biết rồi, để tôi đi hỏi anh ấy.”
Sau khi nói dứt lời, cô khẽ gật đầu với Trần Úc Xuyên, đóng cửa lại, bước ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài đã nghe tiếng Trần Minh Tân hỏi: “Trần Chính hỏi khi nào chúng ta đi à?”
“Ừm.” Xem ra Trần Minh Tân cũng nghe thấy lời Trần Chính nói.
Trần Minh Tân không lên tiếng nữa, chỉ tập trung thu dọn đồ đạc.
Tô Ánh Nguyệt thấy có mình anh bận đến bận lui, bèn muốn đến giúp một anh, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua mình, cô lập tức rụt tay lại.
Má, gần đây người đàn ông hơi bất thường!
Không phải chỉ là sắp xếp chút đồ đạc thôi à!
Anh còn cung phụng cô như thái thượng hoàng nữa ư?
Tô Ánh Nguỵệt bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.
Trần Minh Tân muốn chiều chuộng cô mãi như thế, rồi sẽ có một ngày cô sẽ trèo lên đầu anh ngồi.
Trước giờ Trần Minh Tân luôn xử mọi chuyện đâu ra đó, thái độ nghiêm túc, tay chân nhanh nhẹn, sau mười hai phút, anh đã thu xếp gọn ghẽ đồ đạc.
Những món đồ mà Trần Minh Tân mang đi, đại đa số đều là những thứ bọn họ mua trong lúc đi chơi.
Còn những món đồ có sẵn trong lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân không hề đem theo.
Đồ đạc cần phải sắp xếp không hề ít chút nào.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Trần Chính và vài tay vệ sĩ của ông ta đợi bên ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt bước ra ngoài, bảo vệ đã tự giác giúp Trần Minh Tân cầm đồ đạc.
Trần Minh Tân ngẩng đầu, nhìn bọn họ với ánh mắt bình tĩnh, bàn tay của bảo vệ cứng đờ giữa không trung.
Rồi sau đó, anh cất tiếng nói: “Không cần đâu, để tự tôi cầm.”
Nói dứt lời, anh cầm tay Tô Ánh Nguyệt, tay còn lại cầm hành lý, đi thẳng xuống cầu thang.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, anh xách hành lý còn phải nắm tay cô, đúng là dư thừa.
Cô âm thầm rút tay mình ra.
Nhưng mà, hành động tưởng chừng như rất tâm lý của cô lại không được Trần Minh Tân hiểu cho, anh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, bàn tay càng nắm chặt hơn.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, sao anh cứ như con nít vậy chứ.
Cô bó tay, chỉ đành để Trần Minh Tân nắm tay mình.
Lúc bọn họ đi ra đến cửa, bèn nhìn thấy Trần Úc Xuyên.
Cảnh tượng này khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi lúng túng.
Ánh mắt của Trần Úc Xuyên đảo lên người Tô Ánh Nguyệt, rồi nhìn sang Trần Minh Tân: “Nếu cuối tuần rảnh thì nhớ năng về thăm nhà.”
Trần Minh Tân quay qua nhìn Trần Úc Xuyên, bình tĩnh nói: “Dạ.”
Trần Úc Xuyên nghe anh trả lời như vậy, gương mặt dịu lại.
Nhưng Trần Minh Tân lập tức nắm tay dắt Tô Ánh Nguyệt ra xe, sắc mặt Trần Úc Xuyên thay đổi ngay tích tắc.
Không biết tốt xấu là gì!
Rồi sẽ có một ngày, ông bắt Trần Minh Tân phải tâm phục khẩu phục, phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Đi thôi.” Trần Úc Xuyên lạnh lùng nhìn chiếc cô tô mà bọn họ ngồi, ông đi thẳng một nước.
Tô Ánh Nguyệt lên xe, rồi mới hỏi Trần Minh Tân: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Không đợi Trần Minh Tân mởi miệng trả lời, cô đã nghĩ đến tòa nhà mà Trần Minh Tân đã dắt cô đến, sau khi cô bị Aika đưa qua nước J.
“Dọn đến tòa nhà kia của anh à?” Cô vẫn còn nhớ Trần Minh Tân đã từng nói với cô rằng, đó là căn nhà đầu tiên anh mua, ý nghĩa sâu đậm lắm.
Trần Minh Tân hờ hững đáp: “Không phải.”
Sau khi trả lời hai chữ này, anh bèn quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mắt anh vốn đã đen thăm thẳm, màn đêm khiến cho ánh mắt anh trông càng sâu xa khó dò hơn nữa.
“Vậy thì đi đâu?” Tô Ánh Nguyệt hơi tò mò, rốt cuộc Trần Minh Tân muốn dọn đến chỗ nào.
Trần Minh Tân không quay đầu lại, chỉ nói: “Khi nào đến thì em sẽ biết.”
Được lắm, hỏi cũng như không hỏi vậy.
Cô nghiêng đầu dựa lên người Trần Minh Tân.
Anh đã nói đến rồi sẽ biết, cô cũng lười chẳng muốn hỏi nữa.
Chiếc xe lái suốt một tiếng đồng hồ trong đêm mới đến nhà.
Tô Ánh Nguyệt tựa vào người Trần Minh Tân, lờ đờ muốn ngủ, nghe thấy giọng nói khàn khàn và êm ái của người đàn ông ấy vang lên, cô mới giật mình tỉnh táo.
“Đến rồi.”
Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng dậy, thông qua lớp kính cửa sổ, một căn biệt thự sáng rực rỡ đập vào mắt cô.
Phong cách trang trí căn biệt thự này khác hẳn với căn của Trần Minh Tân, rõ ràng đây là phong cách được người nước J ưa chuộng.
Vào lúc này, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông và một cô gái đi ra.
Đợi đến lúc nhìn rõ họ là Nam Sơn và Nam Kha, cô bèn sững sờ.
Trần Minh Tân dắt theo cô và hai anh em Nam Sơn.
“Xuống xe đi.”
Thấy cô ngồi im thin thít, Trần Minh Tân lên tiếng thúc giục cô.
Tô Ánh Nguyệt ừm một tiếng, rồi vội vàng xuống xe.
“Ông chủ, bà chủ.” Nam Sơn đi đến trước tiên, anh ta nở nụ cười chào hỏi bọn họ.
Sau khi dặn dò người hầu đem đồ vào biệt thự, Nam Kha cũng đi ra chào hỏi bọn họ.
Bọn họ đứng ở cửa nói với nhau vài câu, rồi cùng bước vào trong.
Nhìn từ phía bên ngoài, dường như căn biệt thự này không có điểm nào độc đáo cả, vì màn đêm mờ mờ, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trông căn biệt thự này rất đỗi bình thường.
Nhưng vừa bước vào trong, Tô Ánh Nguyệt mới nhận ra căn biệt thự này rất lớn, còn lớn hơn căn biệt thự của Trần Minh Tân nhiều.
“Đã trễ lắm rồi, hai anh chị đi nghỉ ngơi đi, đã sắp xếp phòng rồi, vẫn là căn phòng anh ở trước đó.” Nam Kha nhiệt tình dắt hai người họ về phòng, câu này là cô ấy nói với Trần Minh Tân.
Lẽ nào trước đây Trần Minh Tân cũng sống ở đây ư?
Lúc Nam Kha không nói chuyện, trông cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng tính cách của cô rất niềm nở, khác biệt với Nam Sơn.
Bởi vì bây giờ đã trễ rồi, Tô Ánh Nguyệt bèn khuyên cô ấy mau về phòng ngủ, có gì đợi mai rồi nói tiếp.
Nam Kha cũng không tỏ vẻ khách sáo với cô, nói thêm vài câu nữa rồi quay đi ngay.
“Trước đây anh cũng sống ở chỗ này à?” Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa đi vào trong.
“Ừ, anh đã mua lại căn biệt thự này vào lúc gặp Nam Sơn và Nam Kha.” Trần Minh Tân nói ngắn gọn, không hề nhiều lời.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi tò mò: “Nam Sơn xấp xỉ tuổi anh, lúc anh gặp anh ấy thì anh bao lớn? Đã trưởng thành chưa?”
Trần Minh Tân lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Rốt cuộc sao hai người quen biết với nhau thế, anh em bọn họ là cô nhi, nhưng lúc anh nhận nuôi họ, chắc anh cũng không lớn là bao, chắc hẳn không đủ điều kiện nhận nuôi đâu nhỉ.” Tô Ánh Nguyệt nói.
“Lần đầu tiên gặp Nam Sơn, cậu ta cướp ví tiền của anh, anh đánh cậu ta đến mức nhập viện, sau đó cậu ta bám riết theo anh.” Lông mày Trần Minh Tân khẽ nhíu lại, giống như anh đang hồi tưởng về chuyện gì đáng bất mãn lắm vậy.
“Ha…”
Tô Ánh Nguyệt không khỏi bật cười thành tiếng: “Anh với người đàn ông nào cũng đánh mới quen ư? Thế còn Bùi Chính Thành thì sao? Hai người quen nhau cũng vì đánh nhau ư?”