CHƯƠNG 505: CHUYỆN BẤT HẠNH
“Mời ngài dùng trà.”
Lê Bách Lạc chỉ nhìn Trần Úc Xuyên một cái liền cụp mắt, cô ta bưng trà đặt xuống trước mặt ông ta sau đó lại đặt xuống trước mặt Tô Ánh Nguyệt một chén, đặt trước mặt Trần Mộc Tây một ly nước trái cây, liền xoay người đi ra.
Trần Mộc Tây nhìn hai người lớn trước mặt một chút sau đó bưng ly nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, đôi mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút rồi lại nhìn Trần Úc Xuyên một chút cuối cùng rơi xuống trên người Trần Chính.
Tô Ánh Nguyệt không bất ngờ lại nhìn thấy nét mặt Trần Chính trở nên cổ quái.
Như thế khiến cho Tô Ánh Nguyệt có chút tò mò.
Rốt cuộc là con của cô có dáng dấp kì quái hay là thế nào mà lại khiến cho một lão quản gia đã sống mấy chục năm trong một gia đình quý tộc tác phong tu dưỡng đều cực tốt như Trần Chính phải biến sắc mặt.
Cô chỉ nhìn chăm chú Trần Chính mấy giây sau đó liền thu hồi ánh mắt lại đem nghi vấn này đặt xuống đáy lòng.
Tô Ánh Nguyệt mở miệng trước phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Tối hôm qua ông ngoại ngủ có ngon không?”
Mặc dù phòng làm việc của cô rất lớn nhưng Trần Úc Xuyên ra ngoài cũng mang theo không ít người chỉ là ông ta không mở miệng nói chuyện nên những người khác cũng không nói gì, sau khi cô mở miệng nói chuyện thì mười mấy người ở trong phòng lại yên lặng đến mức có cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
“Người lớn tuổi cũng không sống được mấy năm nữa, có ngủ ngon hay không cũng không có gì phải lo lắng cả.” Trần Úc Xuyên nói lời này hiển nhiên là cố ý châm chọc Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cũng không tức giận, bình thản ung dung nói: “Sắc mặt của ông ngoại rất tốt nên đương nhiên là Phúc Thọ kéo dài, huống chi bên cạnh ông ngoại còn có một bác sĩ tốt như Trần Vu nữa.”
Trần Vu, đột nhiên nhắc đến cái tên này thật đúng là có chút lạ lẫm.
Nhưng chỉ cần Trần Úc Xuyên không xa lạ gì là được rồi.
Tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống tay cầm chén trà của Trần Úc Xuyên đột nhiên xiết chặt lại, sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, lập tức cười lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi trí nhớ đúng là tốt, năm đó chẳng qua cô và Trần Vu chỉ ở cùng dưới một mái nhà có mấy ngày thôi mà đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cô ta.”
“Đương nhiên là nhớ kỹ rồi, cháu có ấn tượng rất sâu đối với bác sĩ Trần mà.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt cười, giọng nói kia giống như thật sự chỉ đang cùng Trần Úc Xuyên nói tới một người cũ râu ria nào đó.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết, cảm giác ở đáy lòng cô đối với Trần Vu có chút khó tả.
Năm đó, nếu không nhờ Trần Vu che giấu tình hình thân thể của cô đối với Trần Minh Tân thì cô cũng không thể tách rời khỏi Trần Minh Tân hai năm, mà Trần Mộc Tây có thể cũng sẽ không phải chịu khổ như thế.
Lúc ấy nếu không có Trần Vu giấu diếm tình hình thân thể của cô vậy Trần Minh Tân chắc chắn sẽ sớm biết được cô đang mang thai.
Nếu như thời gian đó biết mình mang thai sau đó có chút chuẩn bị trước thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này kia.
Nhiều khi một người tự đưa mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm cũng chỉ là bởi vì vô ý cùng coi thường.
Trần Vu nhìn qua giống như không hề phạm phải sai lầm lớn nhưng cô ta lại ở vào lúc quan trọng nhất của chuyện kia đẩy tay một cái.
Không có cái đẩy tay này của cô ta thì Cố Hàm Yên muốn sắp xếp những chuyện về sau cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mà lúc này, cô nhắc đến Trần Vu với Trần Úc Xuyên cũng là có lý do.
Trần Úc Xuyên cả đời tự phụ luôn luôn muốn khống chế Trần Minh Tân.
Thế nhưng mười mấy năm qua ông ta đều không đạt được ý đồ của mình, đối với điểm này trong lòng ông ta có bao nhiêu uất ức Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được một chút.
Mà mặc dù Trần Vu chỉ che giấu tình hình thân thể của cô với Trần Minh Tân nhưng cũng do cô ta tin vào Cố Hàm Yên, mà Cố Hàm Yên… Suýt chút nữa đã hại chết Trần Úc Xuyên.
Một người cả đời tự phụ lúc bạc đầu lại suýt chút nữa bị người bên cạnh mình hại chết, chuyện này thật đúng là một sự châm chọc.
Hơn nữa còn khiến cho Trần Minh Tân suýt chút nữa đã tuyệt tình cùng ông ta.
Hết lần này tới lần khác, Cố Hàm Yên lại biến mất khỏi lâu đài Mogwynn.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, có lẽ trong lòng Trần Úc Xuyên đều không sung sướng gì.
Cô cũng không phải thiện nam tín nữ gì, trong một số việc tâm tư của cô cũng rất hẹp hỏi.
Cô và Trần Úc Xuyên duy trì hòa bình trên mặt cũng chỉ là bởi vì Trần Minh Tân.
“Hừ.” Trần Úc Xuyên chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì thêm cái gì.
Ông ta nhìn quanh bốn phía một cái sau đó lại lên tiếng nói: “Công ty này của cô một năm thu về được bao nhiêu lợi nhuận?”
Giọng điệu này là đang chờ để chế giễu cô không có Trần Minh Tân có thể kiếm được bao nhiêu?
Cô không biết phải nói với Trần Úc Xuyên như thế nào mới tốt.
Tô Ánh Nguyệt nhấp một ngụm nước trà, dường như suy tư một chút mới chậm rãi lên tiếng: “So với tập đoàn LK thì công ty này của cháu quả thực cũng không tính là gì nhưng cũng may Trần Minh Tân lại không cần một một cô vợ giàu để dệt hoa trên gấm thêm cho anh ấy.”
“Cô hiểu hết được suy nghĩ của đàn ông không?” Bỗng nhiên Trần Úc Xuyên nói một câu như vậy khiến cho Tô Ánh Nguyệt không nghĩ ra.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lần này gặp lại Trần Úc Xuyên có chút không giống với trước kia.
Con người thật sự càng già càng hồ đồ sao?
Tuổi đã cao thế mà lại đi hỏi một cô gái trẻ như cô có hiểu hết được suy nghĩ của đàn ông không?
Tô Ánh Nguyệt chỉ trầm mặc.
Cô nhớ tới Trần Mộc Tây còn đang ở bên cạnh, quay đầu nhìn thoáng qua lại phát hiện Trần Mộc Tây đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cái đầu nhỏ từng chút từng chút nghiêng xuống, bộ dáng đó nhìn rất buồn cười nhưng lại khiến người ta thương tiếc không thôi.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay ôm bé vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt lưng cho bé.
Từ đầu tới cuối Trần Úc Xuyên luôn coi Trần Mộc Tây giống như trong suốt, cũng không để ý tới hành động này của Tô Ánh Nguyệt mà chỉ cao thâm khó lường nói một câu: “Cô cho rằng cái cô nhìn thấy chính là tất cả về Trần Minh Tân sao? Trong người nó đang chảy dòng máu của nhà họ Trần nên so với bất kỳ kẻ nào thì tôi đều hiểu rõ nó nhất, một ngày nào đó nó sẽ biết cách làm của tôi là đúng, cô nhìn mẹ của nó chính là một ví dụ tốt nhất, lúc còn trẻ Trần Lê và Trần Minh Tân giống nhau như đúc nhưng kết quả thì sao? Bị chính sự ngu xuẩn của mình hại chết.”
Đây là lần đâu tiên cô nghe thấy cái tên Trần Lê từ trong miệng Trần Úc Xuyên.
Thế nhưng giọng điệu của Trần Úc Xuyên lại không giống như một người cha nhớ về đứa con gái đã qua đời của mình mà giọng nói tiếc hận kia ngược lại giống như là đang nói về một con thú cưng thông minh nào đó mà ông ta nuôi nấng vì tránh thoát khỏi chiếc lồng nên đã chết một cách oan uổng, trong đó còn kèm theo một sự khinh thường nào đó.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt nắm đấm lại sau đó lại từ từ buông ra.
Vẻ bình tĩnh trên mặt cô đã không còn nữa, cô lạnh mặt xuống: “Ông ngoại, mỗi người đều có số mệnh của mình, cháu không biết là nắm giữ được số mệnh của người khác có gì tốt nhưng hình như ông coi đây là mục tiêu của mình đồng thời còn lấy nó làm kiêu ngạo, luôn muốn kiểm soát cuộc sống của người khác nhưng chính ông lại không biết cuộc sống của mình trôi qua có bao nhiêu tồi tệ.”
“Tô Ánh Nguyệt, đây là cô có ý gì!” Đột nhiên Trần Úc Xuyên vỗ mạnh xuống bàn hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được Trần Mộc Tây trong lòng đang bất an giật mình nên có chút hối hận về những lời mình vừa mới nói kia.
Chủ yếu là vì những lời này chọc giận Trần Úc Xuyên, một khi ông ta nổi giận sẽ quấy nhiễu đến giấc ngủ của Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, bình tĩnh lên tiếng: “Ông ngoại trừ một lòng muốn kiểm soát cuộc sống của người khác ra thì còn nghĩ đến cái gì khác nữa không? Nếu như ông thật sự quan tâm đến con gái của mình thì tại sao bà ấy lại nguyện ý đợi ở nước Z mà không muốn quay về? Nếu như ông thật sự coi Trần Minh Tân là cháu ngoại của mình thì tại sao quan hệ của hai người lại biến thành giống như hiện tại? Những người ở bên cạnh đối tốt với ông đều là người giúp việc mà ông thuê về hoặc cũng chỉ bởi vì thân phận của ông, cháu cho rằng một người sống đến loại trình độ này thì đây thật sự là một chuyện bất hạnh.”
Danh Sách Chương: