CHƯƠNG 459: QUYỀN QUYẾT ĐỊNH CAO NHẤT Ở PHONG THỊ
Bước đến cửa, Tô Ánh Nguyệt thấy rương hành lý được đặt ở trước cửa, người làm cũng đang dẫn Mộc Tây đứng ở đó.
Tô Ánh Nguyệt thực ra đã đặt xong vé máy bay để quay về trong tối nay, nên cô vốn không hề chuẩn bị hành lý.
Cô hơi ngạc nhiên mà quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Anh thu dọn hành lý cho em vào lúc nào vậy?”
“Sáng sớm, anh dậy sớm hơn em.”
Trần Minh Tân vừa nói xong đã thấy có vệ sĩ qua đây muốn xách hành lý cho Tô Ánh Nguyệt. Anh hơi khua tay bảo không cần, vệ sĩ hiểu ý nên lùi về sau. Anh một tay nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, một tay xách hành lý đi về phía cửa biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Trần Minh Tân.
Vẻ mặt của Trần Minh Tân lại quay lại với vẻ lạnh nhạt không cảm xúc. Khẽ môi anh khẽ mím, cằm anh lại hơi căng. Nhìn anh như vậy, Tô Ánh Nguyệt lại vô cớ có cảm giác tâm trạng của Trần Minh Tân vào giờ phút này rất phức tạp.
Là cô quá mẫn cảm đa nghi rồi sao?
Vài ngày trước cũng như vậy, Trần Minh Tân rõ ràng không xảy ra chuyện gì mà chỉ quên mang điện thoại thôi, cô lại có cảm giác như anh sắp rời đi và không quay lại vậy.
Cuối cùng, bước đến cửa lớn.
Trần Minh Tân tự mình đặt hành lý của cô vào cốp xe, Tô Ánh Nguyệt đứng bên cạnh anh nói: “Em đã đặt vé máy bay tối nay rồi…”
“Mang theo đi, nhỡ tối nay không thể về thì sao?” Lúc Trần Minh Tân nói lời này, không biết là cố ý hay là vô ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm.
Tô Ánh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, vạn dặm không mây, một buổi sáng trời quang mát mẻ.
Rầm!
Trần Minh Tân đột nhiên đóng cốp xe lại, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bị dọa giật mình.
Trần Minh Tân ôm cô đi đến trước mặt Trần Mộc Tây: “Mộc Tây, chào tạm biệt với mẹ nào.”
Trần Mộc Tây vẫy tay nhỏ nhắn chào tạm biệt Tô Ánh Nguyệt: “Bai bai…”
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống ôm lấy Trần Mộc Tây hôn, rồi nói: “Mẹ đi rồi rất nhanh sẽ về. Ở nhà con phải ngoan đó.”
Nói xong, cô lại ôm Trần Minh Tân rồi mới xoay người lên xe.
Mà Trần Mộc Tây vẫn luôn không ngoan vào lúc này lại òa khóc nức nở, miệng còn không ngừng gọi: “Mẹ…”
Tô Anh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy đứa bé chưa đến hai tuổi sẽ không nhớ, tự nhiên cũng không hiểu gì. Thấy Trần Mộc Tây khóc nức nở, cô mới hiểu bản thân cô có lẽ sai rồi, trẻ nhỏ thực ra cũng rất mẫn cảm.
Cô muốn xuống xe, Trần Minh Tân lại đã ôm Trần Mộc Tây lên rồi.
Anh dịu dàng nói với Trần Mộc Tây vài câu gì đó, Mộc Tây cũng dần dần nín khóc.
Nhìn không ra, Trần Minh Tân còn biết dỗ trẻ nhỏ đó.
Mặc dù biết tối này cô có thể quay về, nhưng lúc này trong lòng lại có cảm giác không nỡ.
Trần Minh Tân ôm Trần Mộc Tây, để Mộc Tây nằm trên vai anh để thằng bé không nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt. Sau đó, anh mới đi lên trước hai bước, ra hiệu cho tài xe “mau đi”.
Xe hơi thoáng chốc đã rời đi.
Tô Ánh Nguyệt ghé vào cửa sổ ngoảnh đầu nhìn phía sau, chỉ nhìn thấy bóng dáng Trần Minh Tân ôm con càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ, đến khi bị cây cối che mất không thể nhìn thấy nữa, cô mới quay đầu lại và dựa vào ghế.
Không biết vì sao, trong lòng cô cứ ứ nghẹn lại.
…
Lúc Tô Ánh Nguyệt xuống xe, cô mới phát hiện cô được đưa đến sân bay tư nhân.
Một đám vệ sĩ mặc vest màu đen cao to đã đợi sẵn ở đây, thấy Tô Ánh Nguyệt xuống xe thì họ nhất tề cúi người chào: “Mợ chủ!”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, hỏi bọn họ: “Mọi người… Anh ấy để mọi người qua đây sao?”
Nói xong, cô lại thấy nói lời thừa rồi.
Đã có vệ sĩ đến cốp xe lấy hành lý của cô, cô thì đi qua gọi điện cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân dường như đã sớm đoán được cô sẽ gọi điện thoại cho anh, vừa nhận điện thoại đã nói: “Đến sân bay rồi sao?”
“Vâng, đến rồi. Anh… sao không nói cho em biết là ngồi máy bay tư nhân qua đó? Từ đây đến Cảnh Thành cũng không xa, em tự mình cũng đã đặt vé máy bay rồi…”
Trong lòng cô cũng rõ Trần Minh Tân vì nghĩ cho cô. Mặc dù trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng anh đã bận như vậy còn phải phí công chuẩn bị những chuyện này cho cô, khiến cô không biết phải làm sao.
Trần Minh Tân im lặng một lúc mới nói: “Không tiện…”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên không muốn đi Cảnh Thành nữa, để Trần Minh Tân thu mua Phong Thị là được. Cô đang chuẩn bị nói đã nghe thấy anh nói: “Nên lên máy bay rồi, đi sớm về sớm. Anh còn có chút chuyện.”
Nói xong, anh đợi Tô Ánh Nguyệt tắt điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt còn chưa nói ra thành lời đã bị chặn lại, chỉ đành nói: “Vậy em tắt máy đây.”
Trên máy bay đi Cảnh Thành, tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt không tốt. Cô không hiểu sao cảm thấy buồn buồn.
Đợi đến lúc xuống máy bay, cô mới biết cô vì sao như vậy rồi. Hóa ra cô đến tháng rồi.
Như vậy có thể giải thích vì so cảm xúc của cô lại thất thường như vậy.
Nơi cô ở vẫn là khách sạn mà trước đây cô và Trần Minh Tân từng ở. Cô đơn giản sửa soạn một lúc rồi đến tổng bộ của tập đoàn Phong Thị.
Vì là tạm thời ở cuộc họp cổ đông, nên còn chưa đến đủ người.
Những người này còn chưa biết Tô Ánh Nguyệt là tổng giám đốc mới của Phong Thị, nhưng cô đã từng ở bên cạnh Lâm Hào Kiệt, nên phần lớn cũng quen biết cô.
Có người lên tiếng hỏi cô: “Cô Tô, sao lại là cô đến? Tổng giám đốc Phong đâu?”
Mọi người đều tưởng rằng vội vàng mở cuộc họp cổ đông là sắp xếp của “Phong Hải”, kết quả đến đây mới phát hiện là Tô Ánh Nguyệt triệu tập bọn họ. Trong lòng bọn họ tự nhiên không vui rồi.
Trong bọn họ có một số người cùng lập nghiệp với ông ngoại của “Phong Hải. Ngày tháng lâu rồi, khó tránh khỏi thích tỏ ra sĩ diện. Vốn bọn họ đã không hài lòng với “Phong Hải”, nhưng cũng không sánh bằng thủ đoạn của “Phong Hải”.
“Sau này, tập đoàn Phong Thị sẽ không còn Tổng giám đốc Phong rồi, Sau này Tổng giám đốc của Phong Thị là tôi, Tô Ánh Nguyệt! Mặc dù các vị ngồi đầy đều quen biết, nhưng tôi muốn hôm nay chúng ta làm quen lại một lần nữa!”
Tô Ánh Nguyệt cười nói xong, thì ngồi xuống.
Những cổ đông ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngác rồi nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Tô Ánh Nguyệt đập mạnh tài liệu trong tay xuống bàn hội nghị, phòng hội nghị cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt cũng biết mất. Cô hơi hất cằm, dáng vẻ không cảm xúc nhìn rất lạnh lùng kiêu ngạo: “Tổng giám đốc Phong đã chuyển quyền sở hữu cổ phần cho tôi. Tôi bây giờ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phong Thị. Vì thế tôi danh chính ngôn thuận trở thành tổng giám đốc tiếp theo của công ty. Tôi cũng có quyền quyết định cao nhất với Phong Thị. Tôi là con cháu, lúc trước mới đến công ty học tập một năm nhận được sự chăm sóc của mọi người, sau này vẫn nhờ mọi người tiếp tục phối hợp. Tôi hi vọng cùng với mọi người phát triển Phong Thị càng ngày càng lớn mạnh.”
Mặc dù cô đã hạ quyết tâm muốn Trần Minh Tân thu mua Phong Thị, lời xã giao vẫn cần phải nói.
Trần Minh Tân đến bây giờ đã đủ vất vả rồi. Cho dù cô muốn để Trần Minh Tân thu mua Phong Thị, cô cũng hi vọng để anh thu mua một Phong Thị hoạt động bình thường.
Danh Sách Chương: