Tô Ánh Nguyệt kéo ga trải giường trên giường tới, trải xuống trên mặt đất.
Sau đó cô mở tủ quần áo, lấy ra tất cả quần áo của Trần Minh Tân vứt xuống ga trải giường, còn có đồ dùng rửa mặt trong phòng tắm, cốc dùng uống nước hằng ngày…
Mãi đến khi trong phòng không còn có chút dấu vết đàn ông nào từng sống, cô mới tóm lấy bốn góc của ga trải giường lại và kéo tới cửa, vứt xuống trước mặt Nam Sơn.
“Những thứ này đều là đồ của ông chủ anh. Tôi biết anh ta chắc chắn sẽ không cần, nhưng phải ném nhiều rác rưởi như vậy thì tôi cũng rất tốn sức, anh cầm ném đi.”
Tô Ánh Nguyệt nói với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó liền muốn đóng cửa.
Nam Sơn bị một loạt động tác và lời lẽ lưu loát của cô làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Đúng vào lúc này anh ta mới hoàn hồn, vội vàng ngăn cô lại: “Mợ…”
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta, anh ta mới vội vàng đổi giọng: “Cô Tô, chuyện giấu giếm thân phận này, ông chủ của chúng tôi không đúng, nhưng dù gì ông chủ của chúng tôi cũng đã cứu…”
“Trần Minh Tân bảo anh nói những lời này sao?” Tô Ánh Nguyệt ngắt lời anh ta.
Nam Sơn vừa nghe giọng điệu này của cô liền biết sắp có chuyện xấu, vội vàng phủ nhận: “Không, không phải như vậy.”
Tô Ánh Nguyệt nhướng mày nhìn anh ta, đột nhiên cười nói: “Tôi không có gì có thể cảm ơn anh ta, anh ta cũng không thiếu tiền, tôi cũng chỉ có cái thân này, ngược lại có thể ngủ với anh ta một lần.”
Nam Sơn sửng sốt: “Cô Tô…”
Một giọng nói khác ngầm có ý tức giận đã át cả giọng nói của Nam Sơn: “Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Minh Tân không biết đã đứng ở phía sau Nam Sơn từ lúc nào.
Cô quay đầu liếc nhìn Nam Sơn, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Bỉ ổi!”
Nam Sơn xấu hổ cúi đầu. Làm một người đàn ông lịch sự, không ngờ lại cũng làm ra chuyện lừa dối phụ nữ, thật sự hơi bỉ ổi.
Nhưng anh ta dựa vào ông chủ để kiếm cơm, chỉ có thể nghe theo lời ông chủ nói.
Tô Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn anh ta.
Nam Sơn nghiêng đầu sang một bên, một chân của anh ta đã thò vào trong cửa, làm cho Tô Ánh Nguyệt không đóng cửa lại được.
Trần Minh Tân đi nhanh qua, giơ tay phủ lên bàn tay của Tô Ánh Nguyệt đang đặt trên mép cửa.
Tô Ánh Nguyệt lập tức rút tay về như bị giật điện.
Trần Minh Tân không cần tốn sức đã đẩy cửa ra, đi vào.
Nam Sơn thấy Trần Minh Tân đã đi vào thì thở phào nhẹ nhõm, rút chân ra và đóng cửa lại.
Anh ta dựa vào cánh cửa và thở phào nhẹ nhõm, một người phụ nữ trông mảnh mai mà khi trừng mắt nhìn làm anh ta cảm thấy mình cũng sắp bị xuyên thủng rồi.
Người phụ nữ của ông chủ đúng không tầm thường.
Nam Sơn cúi đầu nhìn một đống đồ mà Trần Minh Tân đã dùng qua ở trước mặt, khóe miệng khẽ giật vài cái.
Trong phòng.
Tô Ánh Nguyệt mở tủ lạnh ra, lại cầm một lon bia, làm ổ ở trên sofa, thậm chí không cho Trần Minh Tân một ánh mắt dư thừa nào.
“Mới ra viện mà em dám uống rượu à!” Từ sau lưng cô vang lên giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt giống như không nghe thấy, tự mình uống một ngụm rồi bật ti vi lên.
“Em không nghe thấy tôi nói chuyện sao?” Trần Minh Tân đi vòng qua trước mặt cô, đoạt lấy lon bia trong tay cô.
Tô Ánh Nguyệt cũng bực mình lên, đột nhiên ném mạnh điều khiển từ xa trong tay đi, đứng phắt dậy: “Tôi không nghe thấy, anh nói gì tôi đều không nghe thấy! Đây là nhà tôi! Không chứa nổi phật lớn ngài, mời ngài đi ra ngoài.”
Tô Ánh Nguyệt giơ ngón tay trắng nõn chỉ về phía cửa, trước ngực lên xuống kịch liệt, tâm trạng đã vô cùng nóng nảy rồi.
Trần Minh Tân không tập trung. Cô gái nhỏ trước mặt còn rất trẻ, nhỏ hơn anh tới năm tuổi, khi cô cười rất đẹp, khi tức giận cũng vẫn rất đẹp.
Đối với người đã nhìn quen với những cô gái đẹp như anh, lại có sức hấp dẫn lạ thường. Bằng không đêm hôm đó rõ ràng dưới tình huống có thể tránh được, sao bọn họ vẫn làm.
Anh biết bây giờ cô rất tức giận, anh nói gì cô cũng sẽ không nghe.
Anh quyết định cúi đầu hôn cô.
Tô Ánh Nguyệt bị động tác đột ngột này của anh làm cho ngây người một lát, lại giơ tay phải đẩy anh ra.
Trần Minh Tân sớm đoán được Tô Ánh Nguyệt sẽ đẩy anh, cho nên đoán trước mà siết chặt người vào trong lòng, còn ôm rất chặt.
“A… Anh…” Tô Ánh Nguyệt không phải là đối thủ của Trần Minh Tân, sức lực càng không thể bằng anh được.
Trần Minh Tân còn hoàn toàn không thể ý tới việc cô dùng tay đấm chân đá. Chút sức lực này của cô lại giống như gãi ngứa cho anh vậy.