Mục lục
Ông Xã Thần Bí Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 490: CÒN CHƯA LÀM ĐÁM CƯỚI CHÍNH THỨC
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói thì biến sắc.
Trần Minh Tân còn thông báo với Trần Úc Xuyên à?
Nhưng trong lòng cô chỉ cảm giác không thoải mái một lát thôi. Suy nghĩ kỹ thì dù sao Trần Úc Xuyên cũng là người thân duy nhất của Trần Minh Tân trên đời này. Đương nhiên không tính tới Huỳnh Tiến Dương và em trai cùng ba khác mẹ của Trần Minh Tân.
Vừa nghĩ thế, Trần Minh Tân mời Trần Úc Xuyên tới cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng ở trong lòng Tô Ánh Nguyệt, cô vẫn hơi bài xích đối với Trần Úc Xuyên.
Dù sao, phần lớn nguyên nhân chuyện năm đó đều do Trần Úc Xuyên gây ra.
Nhưng vòng đi vòng lại, ngoại trừ cô và Trần Minh Tân tách ra hai năm, bởi vì hiểu nhầm Trần Minh Tân mà trong lòng mình chịu sự dày vò, cái khác… hình như cũng không có gì đáng kể tới.
Trên đường đi vào phòng tiệc, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đầy tâm sự.
Vừa vào phòng tiệc, Trần Minh Tân đã nói: “Anh tới trong đại sảnh xem thử, em dẫn theo Mộc Tây vào phòng nghỉ trước đi.”
“Vâng.” Tô Ánh Nguyệt đáp một tiếng, dẫn theo Mộc Tây vào phòng nghỉ. Cô vốn cũng không thích phải ứng phó với cục diện này.

Cô và Trần Mộc Tây vừa vào phòng nghỉ và ngồi xuống, An Hạ và Bùi Chính Thành lại tới.
“Ánh Nguyệt!”
Giọng nói của An Hạ vừa vang lên, Tô Ánh Nguyệt đã ngẩng đầu nhìn về phía cửa trước.
Hôm nay An Hạ mặc váy dự hội, có thể nhìn ra được cô ấy còn cố ý làm tóc, trang điểm rất tinh tế, có thể nói là toàn thân có khí chất hơn rất nhiều.
Tô Ánh Nguyệt gặp bạn vẫn rất vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Các cậu đã tới rồi.”
Bùi Chính Thành chào hỏi cô rồi chạy qua chơi với Trần Mộc Tây.
Anh ta đi tới, thấy Trần Mộc Tây cầm một hộp sữa tươi trong tay, đang ngây ngô muốn cắm ống hút vào trong, nhưng bé tốn bao nhiêu công sức vẫn không cắm vào được.
Bùi Chính Thành ngồi xổm xuống trước mặt Trần Mộc Tây, dụ dỗ bé nói: “Cho chú Bùi uống một chút thì chú Bùi sẽ làm giúp cháu.”
Trần Mộc Tây hơi ấn tượng với Bùi Chính Thành, cũng đã hiểu lời của anh ta nói, lúc này lại chuyển hộp sữa cho anh ta: “Uống.”
Sau khi Bùi Chính Thành cắm ống hút vào xong đưa cho Trần Mộc Tây, Trần Mộc Tây ôm hộp sữa uống một ngụm, thấy Bùi Chính Thành vẫn nhìn bé đưa tới miệng anh ta.
Bùi Chính Thành cũng không khách sáo, uống luôn một ngụm.
An Hạ thấy được cảnh đó thì không nhịn được bĩu môi: “Cậu xem anh ấy lớn như vậy, còn tranh uống sữa với trẻ con.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn sang, sau đó nghiêng đầu cười với An Hạ: “Anh ấy trêu trẻ con thôi mà cậu lại có ý kiến lớn với anh ấy như vậy à?”
An Hạ hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Cô ấy dường như nghĩ tới điều gì đó lại nói: “Sao các cậu đột nhiên tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho Mộc Tây vậy? Sao chẳng nói trước với tớ một tiếng, làm mình chẳng chuẩn bị được gì. Ngay cả váy cũng là sát giờ đi mua, không có thời gian đi xem các nhà khác, cũng không biết có mua hớ hay không nữa.”
Tô Ánh Nguyệt phải nói thế nào đây?
Cô muốn nói, thật ra mấy ngày trước cô mới được biết?
Nhưng cô nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy.
“Bởi vì quá bận rộn thôi. Hôm qua tớ mới đi công tác từ Cảnh thành về đấy. Chuyện bữa tiệc sinh nhật của Mộc Tây đều do một tay anh ấy chuẩn bị.” Tô Ánh Nguyệt áy náy giải thích với An Hạ.
Bùi Chính Thành ở bên cạnh cũng sán lại gần, lắc đầu nói: “Chà chà, tôi thấy Minh Tân làm chuyện này là quá thiếu sót rồi. Cho dù các cô kết hôn nhưng còn chưa làm đám cưới chính thức, anh ấy ngược lại đi tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho con trai mình trước.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt.
Cô cũng quên mất, cô và Trần Minh Tân thậm chí còn chưa làm đám cưới đâu.
An Hạ thấy vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt không được tốt lắm, bèn giơ tay đột nhiên đánh Bùi Chính Thành: “Anh không nói lời nào không ai tưởng anh bị câm đâu.”
“Tôi nói gì không đúng chứ? Chuyện này vốn không nên làm như vậy. Nếu là tôi… ối… ái… cô cứ thô lỗ như vậy cẩn thận không ai thèm lấy đấy…”
“Không ai thèm lấy tôi thì tôi ở một mình không được sao? Ai cần anh nói linh tinh chứ…”
Hai người nói một lúc lại tranh cãi ầm ĩ, quấn lấy nhau.
Trên gương mặt Trần Mộc Tây đầy tò mò nhìn hai người Bùi Chính Thành và An Hạ xoay quanh một chỗ, sau đó lại cười “khanh khách”.
Tô Ánh Nguyệt biết hai người này đang đùa giỡn, cũng không định đi khuyên bọn họ.
Cô hơi thất thần, nếu không phải Bùi Chính Thành nhắc, cô căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Trần Mộc Tây nghe tiếng chuông điện thoại di động của cô thì nghiêng đầu qua nhìn cô, bàn tay nhỏ bé lại chỉ vào trong xách tay của cô, nói mơ hồ không rõ: “Ừ… Điện thoại…”
Tô Ánh Nguyệt khẽ xoa đầu Trần Mộc Tây: “Ừ, có người gọi điện thoại cho mẹ, Mộc Tây thật thông minh, ngay cả cái này cũng biết.”
Cô lấy điện thoại từ trong xách tay ra nhìn, phát hiện là Lục Thời Sơ gọi tới, trên mặt không khỏi mỉm cười.
Hai ngày trước, cô từng gửi thiệp mời cho Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt bé Trần Mộc Tây vào trong lòng rồi mới nghe máy: “Anh Thời Sơ, anh tới chưa?”
“Anh đang ở đại sảnh nhưng chỉ nhìn thấy Trần Minh Tân, không thấy em đâu cả.” Đầu điện thoại bên phía Lục Thời Sơ thật sự có hơi ầm ĩ.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy đứng dậy, đưa Trần Mộc Tây cho An Hạ, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em ở trong phòng nghỉ ngơi, anh chờ em một lát, em sẽ lập tức tới ngay.”
Lục Thời Sơ đáp một tiếng rồi tắt điện thoại.
Trong đại sảnh rất đông người, Lục Thời Sơ mặc bộ vest màu đen, đứng ở giữa đám đông vẫn vô cùng nổi bật. Cho nên, Tô Ánh Nguyệt rất dễ dàng tìm được Lục Thời Sơ ở trong đó.
“Anh Thời Sơ.” Tô Ánh Nguyệt đi từ phía sau anh ta tới, gọi anh ta một tiếng.
Lục Thời Sơ quay đầu, đang định gọi cô thì hơi sửng sốt, thoáng hơi thất thần, sau đó mới lên tiếng nói: “Ánh Nguyệt.”
“Mộc Tây còn ở trong phòng nghỉ, anh có muốn qua ngắm bé không? Hôm nay bé mặc bộ vest nhỏ rất có tinh thần đấy.” Ở trong lòng Tô Ánh Nguyệt, Lục Thời Sơ cũng giống như người nhà mẹ đẻ của cô vậy.
Lục Thời Sơ khẽ đầu: “Được, nhưng anh phải chờ một người đã.”
“Ai vậy?” Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi anh ta.
Đúng vào lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của Tô Ánh Nguyệt.
Lại là… Lâm Tố Nghi!
Bởi vì tầm nhìn nên Lâm Tố Nghi đi tới cũng chỉ nhìn thấy Lục Thời Sơ, cô ta cười khanh khách gọi anh ta: “Bác sĩ Lục.”
Đợi tới khi đến gần, cô ta mới nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang ở đấy.
Cô ta hơi sửng sốt rồi mới lên tiếng nói: “Bà Trần.”
“Cô Lâm.” Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt rất bình tĩnh đảo qua đảo lại giữa hai người.
Hai người này…
Lục Thời Sơ dường như biết được trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang nghĩ gì, vội lên tiếng giải thích: “Cô Lâm ở trong bệnh viện quá lâu, nói là muốn ra ngoài đi dạo một lát. Anh nghĩ sức khỏe của cô ấy gần đây đã tốt hơn rất nhiều, nên tiện thể dẫn cô ấy ra ngoài. Hơn nữa, bọn em cũng có quen biết nhau.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
Nhưng cô không bỏ lỡ ánh mắt Lâm Tố Nghi trở nên ảm đạm sau khi nghe thấy Lục Thời Sơ nói vậy.
Xem ra, Lâm Tố Nghi có ý với Lục Thời Sơ, Lục Thời Sơ dường như lại không có cảm giác gì với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK