CHƯƠNG 355: LỘ CHA ĐẺ CỦA TRẦN MINH TÂN
Tô Ánh Nguyệt giật mình khi nhìn thấy tiêu đề “Lộ diện cha đẻ của Tổng giám đốc tập đoàn LK Trần Minh Tân, giống nhau đến tám mươi phần trăm.”
Cô click vào xem tin tức, khi nhìn thấy tấm ảnh mà người ta gọi là “Cha đẻ của Trần Minh Tân” cô sững sờ một lúc mới hồi thần lại.
Trần Minh Tân và Huỳnh Thư Triết đều là những người mà cô biết rất rõ, trước đây thì không để ý nhưng hiện tại, khi so sánh ảnh chụp của hai người, cô mới phát hiện họ thật sự rất giống nhau!
Không, tại sao Trần Minh Tân lại có thể là con trai của Huỳnh Thư Triết chứ?
Không thể nào.
Cô quen biết Huỳnh Thư Triết đã lâu và ông ta không giống như loại người sẽ có con riêng.
Không đúng, Huỳnh Tiến Dương nhỏ hơn Trần Minh Tân một tuổi!
Nên rất có thể trước khi Huỳnh Thư Triết kết hôn, ông ta đã quen mẹ của Trần Minh Tân rồi…
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên trợn to mắt.
Nhưng mẹ của Trần Minh Tân là Trần Lê mà!
“Ting!”
Thang máy dừng lại ở lầu hai mươi, Tô Ánh Nguyệt đứng đờ người trong thang máy quên cả việc bước ra.
“Giám đốc Tô?” Hình như Lê Bách Lạc có việc cần xuống tầng dưới nên khi thấy Tô Ánh Nguyệt ở bên trong không nhúc nhích, liền lên tiếng gọi.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy liền quay lại, vẻ mặt trông khá là mông lung: “Hả?”
Thấy Lê Bách Lạc nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Tô Ánh Nguyệt vội vã đi ra: “Cô muốn xuống hả?”
Lê Bách Lạc: “Vâng, đúng vậy.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu “Uhm” rồi bước nhanh về phòng làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, cô liền gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Trong lúc chờ anh bắt máy, cô chợt nhớ ra lúc mới gặp anh, Trần Minh Tân đã từng chủ động tiếp cận Huỳnh Thư Triết…
Khi đó, cô còn tự hỏi tại sao Trần Minh Tân phải làm như vậy, tại sao muốn che giấu thân phận để đi đón Huỳnh Thư Triết.
Nhưng hiện tại xem ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Bởi vì Huỳnh Thư Triết là cha ruột của anh?
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu rối tung mù mịt thì điện thoại có người bắt máy.
“Sao vậy?”
Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn dễ nghe như thường.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lúc này không hề bình tĩnh chút nào.
Có lẽ anh vẫn chưa đọc được tin này.
Tô Ánh Nguyệt chống hai tay lên bàn làm việc, cắn môi một lúc mới mở miệng hỏi: “Anh.. đang làm gì?”
“Ở công ty.”
Nói xong, anh sực nhớ Tô Ánh Nguyệt không cho anh đến công ty nên lại giải thích: “Có chuyện quan trọng phải xử lý, có cuộc họp đột xuất, cho nên mới tới công ty, kết thúc buổi họp anh sẽ về ngay.”
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, không những thế còn pha thêm chút nịnh nọt.
Bởi anh lo Tô Ánh Nguyệt sẽ tức giận.
Lần này bệnh dạ dày lại tái phát là do anh làm việc quá sức nên đương nhiên phải nghe lời Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt có vô số chuyện muốn hỏi anh.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không chút khác lạ nào ở anh thì những điều cô muốn hỏi đều tan biến hết.
“Uhm, không có việc gì đâu, anh cứ làm việc của mình đi, nhớ về sớm nhé.”
Cúp điện thoại xong, Tô Ánh Nguyệt ngồi trong phòng làm việc nhưng cũng chẳng còn tâm tư để xử lý công việc.
Huỳnh Thư Triết là cha ruột của Trần Minh Tân thật sao?
***
Bên kia, Trần Minh Tân cúp điện thoại xong liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đều là của Nam Sơn gọi tới.
Anh cũng không để ý vì nghĩ sau cuộc họp mình sẽ gọi lại cho Nam Sơn.
Anh vốn dĩ đang nghe điện thoại ở hành lang bên ngoài phòng họp, vừa mới quay người định đi vào thì chợt nghe sau lưng có tiếng của Nam Sơn: “Ông chủ!”
Trần Minh Tân quay lại thì thấy Nam Sơn đang thở hổn hển chạy qua bên này.
Trần Minh Tân nhíu mày: “Có chuyện gì mà vội vậy?”
Gọi điện thoại không được nên trực tiếp chạy tới.
“Anh, anh xem…cái… này chưa?”
Vì chạy quá nhanh nên Nam Sơn nói đứt quãng.
Trần Minh Tân cầm lấy chiếc điện thoại mà Nam Sơn giơ lên trước mặt mình, mới nhìn sơ qua anh đã biến sắc.
Anh cất giọng nghe rất ủ dột lạ thường: “Chuyện khi nào?”
Thứ mà Nam Sơn cho anh xem chính là tin tức Huỳnh Thư Triết là cha ruột của anh.
“Mới đây thôi chưa tới một tiếng, tôi chạy thẳng đến đây vì sợ là anh chưa xem.” Nam Sơn lúc này đã thở đều đều hơn.
Sắc mặt của Trần Minh Tân tối sầm một cách đáng sợ: “Là ai làm?”
Nam Sơn thấy sắc mặt của anh khó coi như vậy liền vội nuốt hai chữ “Không biết” lại và đổi thành: “Đang điều tra.”
Trần Minh Tân cũng đột nhiên nhớ lại cuộc gọi đó của Tô Ánh Nguyệt nên sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
Nói như vậy, Tô Ánh Nguyệt vừa gọi điện thoại cho anh hoàn toàn không phải để kiểm tra mà là… hỏi chuyện này?
Trần Minh Tân hít sâu một hơi, trầm giọng phân phó Nam Sơn: “Tạm thời kết thúc cuộc họp trong kia đi, cậu nhanh chóng đi điều tra chuyện này cho tôi.”
Nói xong, anh liền xoay người chuẩn bị đi.
Nhưng Nam Sơn đột nhiên gọi anh lại: “Ông chủ, có khi nào là người đã gửi chuyển phát nhanh cho anh lần trước không?”
Trần Minh Tân dừng bước, cất giọng căm hờn: “Nhất định là hắn!”
Chuyển phát nhanh mà anh nhận được lần trước không phải thứ gì khác mà chính là kết quả DNA của anh và Huỳnh Thư Triết.
Trần Minh Tân nói: “Cho nên, tên đó chắc chắn đang ở gần chúng ta!”
Nếu không phải là người ở bên cạnh thì không thể nào lấy được tóc hay bất cứ tế bào da nào có thể làm đối chiếu DNA.
Nam Sơn nghe xong liền đi vào phòng họp.
Còn Trần Minh Tân thì đến thẳng tập đoàn Hải Nguyệt.
***
“Anh Trần!”
“Chào anh Trần!”
Trần Minh Tân vừa xuất hiện tại tòa nhà của tập đoàn Hải Nguyệt liền gây ra một trận xôn xao.
Nhưng Trần Minh Tân chẳng quan tâm mà đi thẳng vào thang máy lên tầng hai mươi.
Tô Ánh Nguyệt vì không có tâm trạng là việc nên đang cầm điện thoại chơi game. Nó cũng chính là trò chơi phiên bản thử nghiệm Trần Minh Tân từng chơi do tập đoàn LK phát triển.
Bởi vì không cách nào tập trung được nên Tô Ánh Nguyệt đã thua liên tục mười mấy ván.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng làm việc ra.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu theo bản năng thì thấy Trần Minh Tân từ bên ngoài sải bước đi vào.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Trần Minh Tân cẩn thận quan sát Tô Ánh Nguyệt, sau khi hít sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh mới hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?”
“Em không làm gì hết.”
Tô Ánh Nguyệt nhanh tay úp điện thoại xuống bàn.
Thua liên tục mười mấy ván rất mất mặt.
Khi Trần Minh Tân tới, vì đi vội nên đầu tóc rối bời, mặt mũi cũng đỏ gay nên trông anh có vẻ rất nôn nóng.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế, liền hiểu ra Trần Minh Tân tìm đến cô là vì chuyện gì.
Cô kéo ghế ra đứng dậy, cười cười với Trần Minh Tân: “Anh ngồi xuống đi, để em lấy cho anh cốc nước.”
Trần Minh Tân không cản cô.
Tô Ánh Nguyệt rót nước xong liền ngồi đối diện với Trần Minh Tân trên ghế sofa của phòng tiếp khách.
Khiến cho bầu không khí im lặng giữa hai người càng nặng nề thêm.
Trần Minh Tân uống nước cho thấm nhuần cái cổ họng đang khô khốc của mình rồi nói: “Tin tức trên báo đều là thật.”
Anh hiểu rõ Tô Ánh Nguyệt, cho nên anh biết hiện tại cô muốn biết điều gì nhất.