Bàn tay đang cầm đũa của Tô Ánh Nguyệt siết chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, cũng may bởi vì ảnh hưởng của ánh đèn nên không nhận ra điều kỳ lạ trên khuôn mặt cô.
An Hạ không biết vừa nói gì, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, thấy khuôn mặt hơi đờ đẫn của cô, An Hạ duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt cô, hỏi: “Cậu ngẩn ngơ gì vậy? Tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn: “Cậu nói gì vậy?”
Nói xong, lại nhìn sang phía Trần Minh Tân.
Chiếc bàn nơi Trần Minh Tân ngồi cách chỗ Tô Ánh Nguyệt ngồi vài chiếc bàn khác và một lối đi, anh ngồi quay lưng về phía cô, cô gái vẫn đang nói gì đó với anh, trên khuôn mặt vô cùng hào hứng, nhưng vì khoảng cách quá xa, Tô Ánh Nguyên không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
An Hạ nhận thấy ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt đang nhìn về phía sau lưng mình, cô cũng quay đầu nhìn, đúng lúc hai người phục vụ bưng đồ ăn đi ngang qua, lịch sự đưa cho khách nên đã chặn hoàn toàn tầm nhìn của cô, cô cũng không thấy Trần Minh Tân.
An Hạ nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Cậu nhìn cái gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt thấy cô không nhìn thấy Trần Minh Tân, mỉm cười nói: “Nghĩ đến chuyện công ty, chúng ta tiếp tục ăn cơm!”
Mặc dù ngoài miệng Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn được mà hướng nhìn về phía Trần Minh Tân.
Cô gái kia, rốt cuộc là có lai lịch gì mà có thể khiến cho một người luôn không coi phụ nữ ra gì như Trần Minh Tân lại đến nơi như vậy.
Từ khi biết Trần Minh Tân có bệnh nghiêm trọng về dạ dày, Tô Ánh Nguyên đã không còn đưa anh đến những quầy hàng ven đường như vậy nữa.
Đồ ăn vặt ở những quầy hàng này đều có hương vị rất ngon, nhưng về phương diện vệ sinh thì tương đối kém, hơn nữa dạ dày của Trần Minh Tân quá yếu, không thể chịu được sự dày vò như vậy.
Cô ăn cùng An Hạ một cách mất tập trung, một lát sau ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân thì thấy anh và cô gái đó đã không còn ở đây.
Cô nhìn xung quanh, thấy anh và cô gái đó đã đi xa.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu trắng và váy ngắn, tóc xõa vai, nhìn bóng lưung có thể đoán được, nhất định là một cô gái trong sáng và đáng yêu.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, cảm giác rất khó hiểu.
…
Miệng vết thương trên cánh tay Tô Ánh Nguyệt gần như đã khỏi, cô liền đến truyền thông văn hóa Hải Nguyệt đi làm.
Vì cô chậm trễ đã lâu, công việc chất đống quá nhiều, vì vậy không thể không tăng ca, cuộc sống cũng trở nên vô cùng bận rộn.
Trần Minh Tân không gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô, cô cũng vậy.
Cô thường hay nghĩ đến chuyện ngày hôm đó ở chợ đêm, nghĩ đến bóng lưng Trần Minh Tân và cô gái đó rời đi.
Sau đó lại nghĩ đến câu nói của Trần Minh Tân: “Đừng cố tình gây sự!”
Cũng bởi vì ý kiến của hai người khác nhau, cho nên anh thấy cô đang cố tình gây sự?
Lại thêm cả Lâm Mộc Tây…
Tô Ánh Nguyệt bực bội thả tập tài liệu xuống bàn, cầm theo áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Nghĩ lại cảm thấy bực dọc, chi bằng đi ăn sớm một chút sau đó quay lại.
Lúc đi qua chỗ làm việc của Lê Bách Lạc, cô nhìn thấy cô ta đang cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào điện thoại, vô cùng chăm chú.
“Lê Bách Lạc.” Tô Ánh Nguyệt gọi cô ta.
Lê Bách Lạc vội vàng ném điện thoại sang một bên, lớn tiếng nói: “Tô tổng!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cô chỉ muốn nói cho Lê Bạch Lạc rằng mình muốn đi ăn cơm mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy?
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn điện thoại di động của cô ta, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi… Tôi đang…” Giọng nói của Lê Bách Lạc nhỏ dần: “Đọc tiểu thuyết…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Ồ?”
Thật ra đọc tiểu thuyết cũng không là gì, công việc của Lê Bách Lạc thực hiện ngày càng tốt hơn, đôi khi lười biếng một chút cũng có thể được.
Tô Ánh Nguyệt thấy bộ dáng lo lắng của cô ta, cười hói: “Tiểu thuyết gì? Hay không?”
“A?” Lê Bách Lạc ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt dường như không có ý định trách mắng mình, lúc này mởi thở dài nhẹ nhõm, giọng điệu hơi nôn nóng: “Nam chính là một ông chú, nữ chính còn đang đi học, bọn họ chênh nhau mười tuổi, vô cùng dễ thương…”
Ông chú, chênh lệch mười tuổi?
Đột nhiên cô nhớ tới bộ dạng của cô gái trẻ tuổi kia, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
“Bây giờ tôi đi ăn cơm, cô cũng có thể tự sắp xếp việc của mình!”
Tô Ánh Nguyệt nói xong câu này, liền xoay người rời đi.
…
Tô Ánh Nguyệt tùy tiện tìm một nhà hàng, sau khi gọi vài món, liền thất thần nhìn ra cửa sổ.
Chuyện khó khăn nhất trên đời có lẽ chính là suy đoán tâm tư của người khác, đồng thời cũng là chuyện hoang đường nhất, lòng người dễ thay đổi, làm so có thể đoán đúng được đây?
Thật sự là chuyện buồn cười.
Nhưng bây giờ ngoại trừ việc suy đoán, cô còn có thể làm gì?
Chủ động đi tìm Trần Minh Tân…
Sau đó có thể nói điều gì?
Nói cô tình nguyện chấp nhận Lâm Mộc Tây? Nói Trần Minh Tân có thể tùy ý xử lý Tô yến Nhi cũng không sao? Hay là, hỏi anh và cô gái kia rốt cuộc là có chuyện gì với nhau?
Cô không làm được.
Mỗi lần, đều là mợ chủ động đi tìm anh, chủ động cúi đầu với anh. Một mực nhượng bộ cũng không thể giải quyết được vấn đề.
“Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, là một cô gái trẻ có với nụ cười tươi sáng, hơi quen mắt.
Tô Ánh Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó liền buông tầm mắt: “Thật xin lỗi, tôi thích ngồi ăn một mình.”
Mà cô gái kia lại giống như không nghe thấy những lời Tô Ánh Nguyệt nói, trực tiếp ngồi xuống, gương mặt non nớt mang theo nụ cười bình tĩnh: “Xin chào, tôi là Vân Tiên Tiên.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm, cầm điện thoại, không nói chuyện.
Vân Tiên Tiên nghĩ rằng sau khi mình nói chuyện, ít nhất Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ hỏi một câu ‘cô có chuyện gì’, kết quả là Tô Ánh Nguyệt căn bản không để ý đến mình.
“Này, cô có biết phép lễ độ không vậy, tôi đang nói chuyện với cô đấy!” Bình thường khi Vân Tiên Tiên nói chuyện, giọng nói sẽ rất trong trẻo và êm tai, nhưng khi lên giọng lại có vẻ sắc bén, lọt vào tai Tô Ánh Nguyệt lại trở nên vô cùng khó chịu.
“Những lời nói của tôi trước đó, cô Vân không nghe thấy sao? Tôi thích ngồi ăn một mình, không thích ăn cùng người lạ!” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt rét run nhìn Vân Tiên Tiên, trong mắt đều là sự khó chịu.
“Cô đã biết tên tôi, tôi không coi đó là người xa lạ, hơn nữa tôi cũng biết cô!” Vân Tiên Tiên thấy Tô Ánh Nguyệt đáp lại, cô cùng hai lòng, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười.
Tô Ánh Nguyệt không muốn tiếp tục để ý tới Vân Tiên Tiên, cô cất giọng kêu: “Nhân viên phục vụ.”
Nhân viên phục vụ tới rất nhanh, Tô Ánh Nguyệt lườm Vân Tiên Tiên, nói: “Tôi không biết người phụ nữ này, nhưng cô ta nhất định phải ngồi chỗ này của tôi.”
“Này, cô nói cái gì vậy! Tôi biết cô, cô là Tô Ánh Nguyệt, vợ của Trần Minh Tân!” Vân Tiên Tiên thấy Tô Ánh Nguyệt muốn đuổi mình đi, cau mày mặt mũi tràn đầy kích động.
Đêm hôm đó ở chợ đêm, Tô Ánh Nguyệt không nhìn rõ bộ dạng của cô gái kia, lại chỉ gặp có một lần nên không nhỡ kỹ lắm.
Lúc trông thấy Vân Tiên Tiên, cô cảm thấy quen mắt nhưng lại không thể nào khẳng định.
Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ nông nổi, không nhịn được liền đã tìm đến cửa.
Tô Ánh Nguyệt ra vẻ kinh ngạc: “Cô biết tôi?”