Không có chút nghi ngờ rằng khuôn mặt của Diệp Gia Bảo rất giống với Hàn Tịnh, chỉ có độc nhất đôi mắt của cậu bé lại sâu và đáng sợ hơn Hàn Tịnh rất nhiều.
Dương Tuyết cầm lấy dao gọt hoa quả chậm rãi rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Uyển Nghi, từng chút từng chút đi tới trước mặt Diệp Gia Bảo.
Cô ta đưa tay ra hiệu nhờ tìm sự giúp đỡ của thuộc hạ, mấy người đó liên hiểu lật ngược cơ thể Diệp Gia Bảo lại để mặt cậu bé hướng lên, như vậy có thể để con dao trên tay Dương Tuyết dễ dàng dán vào mặt Diệp Gia Bảo hơn.
Con dao trong tay Dương Tuyết lạnh lẽo, mang theo một luồng khí lạnh buốt, cô ta chuyển động đưa con dao lên, chuẩn xác ở bên ngoài hốc mặc Diệp Gia Bảo.
"Thằng nhóc thối, mày nghĩ là tao không dám khoét mắt mày có phải không?"
"Bà thả anh trai tôi ra! Bà khoét mắt tôi đi! Tôi không cho phép bà khoét mắt anh trai tôi!"
Diệp Uyển Nghi là lần đầu tiên bị bắt cóc, nếu nói không sợ hãi chút nào nhất định là giả, nhưng cô bé lại càng sợ người anh trai yêu quý nhất của mình sẽ bị nữ nhân xấu xa này làm tổn thương.
Mặc dù có đôi khi cô bé không thích khuôn mặt không cảm xúc của Diệp Gia Bảo, nhưng Diệp Uyển Nghi vẫn rất sùng bái Diệp Gia Bảo.
Theo như cô bé nhìn nhận thì anh trai của cô thông minh hơn nhiều so với những cậu bé cùng tuổi, hơn nữa có nhiều việc cô bé không thể làm thì anh trai đều có thể giúp cô làm tốt.
Quan trọng hơn, anh trai cô bé luôn có thể biến ra sô cô la cho cô bé ăn.
"Aaa! Nữ nhân xấu xa, bà sợ tôi có phải không? Có bản lĩnh thì bà khoét mắt tôi! Bà nhanh ném con dao của bà đi!"
Diệp Uyển Nghi liều mạng giãy dụa, cô bé muốn thoát khỏi đôi tay đang đè lên mình, nhưng với chút sức lực của cô bé đâu phải là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành! Cô bé bị đè chặt xuống đất, ngoại trừ đầu có thể quay đầu một chút thì hầu như bất kỳ chỗ khác đều không thể cử động.
Nhận ra trên tay Dương Tuyết đang từ từ dùng lực khiến Diệp Uyển Nghi lo lắng đến cực điểm, cô bé ngẩng mặt lên, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận: "Nữ nhân xấu xa, bà là đồ xấu xí! Không, bà không chỉ là đồ xấu xí mà còn là kẻ thân kinh! Kẻ thần kinh, bà buông anh trai tôi ra!"
Khi Diệp Uyển Nghi nói ra lời này, giọng nói của cô bé có chút run rẩy, cô bé biết mình chọc giận Dương Tuyết bằng cách này thì Dương Tuyết nhất định sẽ không tha cho cô bé, nhưng vì để Diệp Gia Bảo không bị khoét mắt, cô bé chỉ có thể to gan lôi kéo sự tức giận của Dương Tuyết lên người mình.
"Đô nhát gan! Đồ xấu xí! Tôi nhìn bà chính là không dám khoét mắt tôi! Đồ xấu xí! Đúng, bà là người xấu làm việc ác!"
Diệp Uyển Nghi không biết măng người, những lời khó nghe mà cô bé có thể nghĩ ra đều nói hết với Dương Tuyết.
Cô bé nghĩ rằng mình đã mảng Dương Tuyết thảm như thế thì Dương bất kể thế nào cũng phải thay đổi mục tiêu, cô ta sẽ buông Diệp Gia Bảo ra đến tính sổ với cô bé, không ngờ con dao trên tay Dương Tuyết vẫn từ từ tiến vào hốc mắt của Diệp Gia Bảo.
Diệp Uyển Nghi quay mặt sang một bên, cô bé không dám nhìn con dao trên tay Dương Tuyết, cô bé thật sự sợ chỉ cân Dương Tuyết dùng lực thêm chút nữa thì hốc mắt của Diệp Gia Bảo sẽ bị đâm thủng chảy ướt đẫm máu.
"Độc ác?"
Dương Tuyết cười lạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự độc ác rõ ràng: "Mày cho rằng tao sẽ ăn mày bằng cách này?"
"Diệp Uyển Nghi, tao nói cho mày biết, hôm nay tao khoét mắt anh trai mày đầu tiên là do tao không thích đôi mắt của nó!"
"Tôi cấm bà đụng vào anh trai tôi! Phụ nữ xấu xa, bà không được khoét mắt anh trai tôi!"
Diệp Uyển Nghi gấp gáp đến mức nước đều gân rơi xuống, đôi mắt của anh trai cô bé đẹp biết bao, lúc bọn họ ở nước ngoài, rất nhiều bậc cha mẹ đều nói ánh mắt của anh trai giống như viên đá quý đen, một đôi mắt đẹp như thế sao có thể bị khoét đi được! "Tôi sẽ không mắng bà nữa, bà đừng đục khoét mắt của anh trai tôi có được không?"
Diệp Uyển Nghi không muốn mềm lòng với Dương Tuyết, cô bé là một cô gái nhỏ có khí phách, không muốn tùy tiện cúi đầu trước thế lực tà ác, nhưng vì Diệp Gia Bảo, cô bé sẵn sàng cúi chiếc đầu nhỏ bé kiêu hãnh của mình.
"Di à con không nói dì là kẻ xấu xí nữa, dì rất đẹp, dì à, dì là người lương thiện nhất, dì đừng làm tổn thương đến anh trai con có được không?"
"Di ơi, vừa rồi con mắng dì là lỗi của con, dì bảo người khác đánh con đi, đánh sưng miệng con cũng được, con chỉ xin dì đừng khoét mắt anh trai con!".
Ánh mắt Diệp Uyển Nghi sáng lên những giọt nước mắt trong suốt như pha lê: "Dì à, con xin dì đó, dì buông tha cho anh trai con có được không?"
"Con là đứa con cưng mà mẹ yêu nhất, mẹ con một chút cũng không thích anh trai đâu, dì thả anh trai con ra, giữ lại con để uy hiếp mẹ con là đủ rồi! Dì à, con xin dì, dì thả anh trai con ra đi mài".
Diệp Gia Bảo vẫn bộ mặt như băng đó, nhưng sau khi nghe Diệp Uyển Nghi nói xong, trong ánh mắt của cậu bé cũng hiện lên một tia lấp lánh.
Cậu bé từng nói là sẽ bảo vệ tốt cho Diệp Uyển Nghi, để em gái của cậu bé có thể làm cô công chúa nhỏ vô tư vô lo suốt đời, không ngờ cô công chúa nhỏ của cậu bé lại dũng cảm bảo vệ cậu bé như vậy.
"Diệp Uyển Nghi, em là đồ đại ngốc, em câm miệng đi!"
Lời nói của Diệp Gia Bảo tuy khó nghe, nhưng trong giọng nói của cậu bé lại lộ ra vẻ dịu dàng.
Những đứa trẻ như bọn họ dù thông minh đến đâu cũng không thể phức tạp như người lớn, nhưng cậu bé chắc chắn Dương Tuyết không dám khoét mắt cậu bé.
"Diệp Uyển Nghi, anh là đại hán tử, bây giờ nên là anh bảo vệ eml"
Diệp Gia Bảo nhắm mắt lại, bộ dạng dũng cảm không sợ hãi: "Bà không phải muốn khoét mắt tôi sao? Bà bây giờ có thể ra tay rồi!"
"Không được!"
Diệp Uyển Nghi gào lên thảm thiết: "Anh trai, anh đang nói bậy gì vậy! Anh sao lại để bà ta khoét mắt anh chứt Dì à, dì đừng quan tâm đến anh trai con, dì không thể khoét mắt của anh trai con!"
"Di à, dì nhanh chóng khoét mắt con đi có được không? Mắt của anh trai con đẹp như thể, dì sao có thể nhân tâm khoét mắt anh con được!"
"Diệp Uyển Nghi, em thật ồn ào!"
Giọng nói của Diệp Gia Bảo có chút khàn khàn, rõ ràng là tràn đây trách móc, nhưng đôi mắt đen như quả nho lại mang theo độ ấm áp sâu nhất.
Dương Tuyết nhìn Diệp Gia Bảo rôi nhìn Diệp Uyển Nghi, cô ta không nhịn được cười thành tiếng: "Thực sự là tình anh em sâu nặng! Nếu như bọn mày đều muốn bị ta khoét mắt, được, tao sẽ thành hoàn cho bọn mày!"
Cô ta bóp căm Diệp Gia Bảo, chế nhạo cười lạnh: "Thằng nhóc thối, bọn mày không cần tranh nhau nữa, đợi tao khoét mắt mày xong sẽ ngay lập tức khoét mắt em gái mày!"
Dương Tuyết cong môi thổi vào con dao gọt hoa quả: "Bọn mày yên tâm, động tác của tao rất thuần thục, sẽ không làm đau đâu!"
Vừa nói, Dương Tuyết vừa dùng dao điên cuồng đâm vào hốc mắt Diệp Gia Bảo.
"Anh trai!"
Nước mắt Diệp Uyển Nghi từng hạt từng hạt lăn dài, cô bé biết rơi nước mắt thực sự là một loại hành vi không hay, nhưng cô bé không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.
Diệp Gia Bảo mím chặt môi, cậu bé cố gắng để cố giữ bản thân bình tĩnh.
.
Danh Sách Chương: