Quên đi, trước tiên anh và A Uyển tiểu tiên nữ cứ tương tư trong mộng là được rồi, chờ đến khi Lục cửu không chú ý tới, anh lại tiếp tục đục tường, khoét nhà sau.
Giang Tuấn Thành cười khan một tiếng: "Lục Cửu, tôi chợt nhớ đến, gần đây tôi có chút bận, mấy chuyện đó, hay là thôi đi"
"Nếu không muốn gặp nhau, vậy thì! cút!"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành trực tiếp lạnh lùng cúp điện thoại.
Anh lần nữa buông mí mắt, không tự chủ được siết chặt tay nhỏ của Uyển Dư.
Maasy ngày anh không về, đám muỗi sao lại dám càn rỡ đến mức này! Uyển Dư là người phụ nữ của anh, ai cũng đừng hòng mơ đến được! Uyển Dư có chút mơ hồ, thiếu chút nữa đã ngủ mất.
Thế nhưng, từ "cút"cuối cùng có Lục Minh Thành lại đánh thức cô.
Uyển Dư mông lung mở mắt ra, cô cực kỳ oan ức mà nhìn Lục Minh Thành.
Cậu trẻ trong mộng này, một chút cũng không ôn nhu, vừa ghét bỏ cô, vừa đánh cô, bây giờ lại còn kêu cô cút.
Sau khi nghe tin Lục Minh Thành qua đời, Uyển Dư đã mạnh mẽ chịu đựng nhiều ngày như vậy, vốn dĩ cô đã rất cận kê tan vỡ, vậy nên một tiếng "cút"này, hoàn toàn khiến cô triệt để bạo phát.
Nước mắt của Uyển Dư lập tức như thác đổ mà rơi xuống.
Cô duỗi đôi tay nhỏ, dùng sức nện lên lồng ngực Lục Minh Thành.
"Cậu trẻ, sau đó không phải anh không muốn xuất hiện bên trong giấc mơ của em nữa sao? Được, vậy sau này em cũng không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh có biết hay không, mấy ngày nay em đã khó chịu đến mức nào anh biết không? Thế nhưng anh còn không chút nào để ý đến em! Anh còn chịu với em, đánh em, mắng em!"
"Anh! Anh là quái vật ở đâu vậy? Anh căn bản không phải là cậu trẻ của em!"
Uyển Dư càng nhìn gương mặt bình tĩnh đến tối sâm của Lục Minh Thành, lại càng thấy đây giống như một con quái vật nào đó ở trong mơ chiếm lấy thân thể cậu trẻ.
Con quái vật này hoàn toàn không biết xấu hổ, cả thân thể của Lục Minh Thành mà cũng dám cướp, để xem cô giáo huấn nó thế nào! Nghĩ như vậy, Uyển Dư nawsm vai của Lục Minh Thành, tàn nhẫn quật vào cửa kính xe hỏi: "Mau trả cậu trẻ lại cho tôi! Bằng không, ngay bây giờ, tôi sẽ đánh cho anh tan thành mây khói đấy!"
Nghe thấy tiếng va chạm nặng nê ở ghế sau, Quý Ngôn không không chế được mà giật nảy mình.
Cửu tấu đây là, đang bạo hành Lục cửu sao? May là cửa kính xe thể thao của anh ta chất lượng tốt, nếu không Cửu tẩu hung hãn như vậy, nhất định sẽ làm nát cửa xel Quý Ngôn theo bản năng liếc nhìn gương chiếu hậu, đáng tiếc là xe của anh ta đã dán kính chống trộm, cái gì nhìn cũng không thấy, nếu không, anh ta rất có thể sẽ quay lại video Lục cửu bị vợ bạo hành, để hai người bọn họ tự thưởng thức lại.
Có điều, mặc kệ là có nhìn thấy tình hình trận chiến sau xe không, Quý Ngôn vẫn vô cùng sùng bái Uyển Dư vì có thể đạt đến mức độ tàn nhẫn này.
Đánh Lục cửu như vậy, ngoại trừ Cửu tấu, làm gì có ai đám nữa? Chiến thất cũng không làm được! Lục Minh Thành cũng không ngờ Uyển Dư sẽ đột nhiên bạo lực gia đình với anh.
Thân thể cường tráng của anh va đập vào cửa kính, người cũng không quá đau.
Thể nhưng, lòng thì có.
Nhìn thấy hai giọt nước tròn như ngọc rơi khỏi khóe mắt Uyển Dư, Lục Minh Thành cảm thấy trái tim mình đau đến vỡ nát.
Anh cũng không muốn tính sổ chuyện vừa rồi cô nói muốn cho anh đội nón xanh nữa, lập tức liên ôm cô vào lòng, cúi xuống, dùng sức hôn lên sườn mặt cô.
"Uyển Dư, anh không phải yêu quái, anh là cậu trẻ của em"
Thanh âm của Lục Minh Thành nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cho tâm tình đang kích động của Uyển Dư dần dần bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn oan ức đến khó chịu không thôi.
Cô vương quả đấm nho nhỏ của mình, giống như thêu hoa dệt gấm mà đánh lên ngực Lục Minh Thành.
Cô bị Lục Minh Thành hôn đến mức khó thở, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào lên tiếng: "Anh không phải cậu trẻ, cậu trẻ không cần tôi nữa! "
Cậu trẻ đã chết trong vụ nổ khốc liệt kia, cô thậm chí còn chưa thể cùng anh nói lời tạm biệt.
"Uyển Dư, anh không có không cần em"
Cảm giác được Uyển Dư đang muốn tránh thoát khỏi lồng ngực mình, Lục Minh Thành lại ôm chặt thêm một chút: "Uyển Dư, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ không buông tay em"
Thật vất vả mới có thể tìm được nơi phát tiết, vì vậy cuối cùng, nước mắt Uyển Dư cũng không thể nhịn được nữa, cô gào khóc trong lòng anh.
Cậu trẻ ở trong mơ lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu, có thể là con quái vật ở trong người cậu trẻ đã thực sự bị cô đánh cho chạy đi.
Thế nhưng dù cô đánh quái vật chạy thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ, không cách nào có thể kéo dài đến thiên trường địa cửu.
Một mai khi tỉnh dậy, cô chỉ còn lại một mình, đối mặt với cuộc sống cô độc, lẻ loi.
"Cậu trẻ, anh có thể dẫn em đi cùng được không? Anh đừng bỏ lại em, em thật sự rất khó chịu.
.
"
Uyển Dư biết rõ, cô tùy hứng, bất chấp mọi thứ mà đi cùng với Lục Minh Thành như vây thật sự là quá ích kỉ.
Thể nhưng, ở một thế giới không có anh, cô không nhịn được cảm giác tuyệt vọng từ sâu trong sinh mệnh của mình.
Nhìn thấy Uyển Dư tiếp tục rơi lệ, trái tim Lục Minh Thành đau như có ai nắm lấy ngắt nhéo.
Bây giờ lại nghe cô nói những lời này, anh lại càng đau đến không thể thở.
Lục Minh Thành anh đã từng nghĩ, bản thân mình là một kẻ máu lạnh, không để tâm đến bất kì chuyện gì, bất kì ai.
Thế nhưng không ngờ, một người máu lạnh như anh, cuối cùng là bị cô gái nhỏ này quấy phá đến mức tim phổi đau xót.
Lục Minh Thành chầm chậm hôn lên khóe mắt ươn ướt của Uyển Dư.
Anh dùng thanh âm mà bản thân cho là ôn nhu nhất, an ủi cô: "Uyển Dư, anh sẽ không bỏ rơi em.
Uyển Dư, anh ở đây, anh còn sống.
.
"
Lục Minh Thành hôn xuống, từ khóe mắt Uyển Dư ngày một xuống thấp hơn, cuối cùng, anh chuẩn xác niêm phong lại đôi môi cô.
Kỳ thực, Lục Minh Thành thật sự muốn tiếp tục hôn xuống.
Thế nhưng trên xe lại có quá nhiều kì đà cản mũi.
Vì vậy, anh cũng chỉ có thể nhịn xuống, quyết định về Thiển Thủy Loan lại tiếp tục.
May là, chiếc xe thể thao đã về đến bên ngoài biệt thự.
Lục Minh Thành bảo Quý Ngôn ra gara đỗ xe, còn anh trực tiếp ôm Uyển Dư về phòng.
Quý Ngôn nhìn bước chân vội vã khó nhịn của Lục Minh Thành, lòng không khỏi buồn bã ủ rũ.
Lục cửu đã ôm vợ lên giường êm nệm ấm mà yêu thương, chỉ còn anh ta là đáng thương, chỉ có thể dùng đến tay phải của mình.
Tâm hồn mong manh nhỏ bé của cẩu độc thân lại lần nữa nhận hàng tấn sát thương.
Trong lòng Quý Ngôn thật chua xót, anh nghĩ, hay là anh lên internet chọn một cô bạn gái nhân tạo đi? Dù rằng bạn gái nhân tạo cũng không tốt lắm, thế nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là bạn gái!
Vừa bước vào trong gian phòng, nụ hôn của Lục Minh Thành lại rơi xuống người Uyển Dư.
Môi, căm, xương quai xanh, trước ngực! Tất cả những nơi tươi đẹp trên người cô, anh đều không buông tha.
Uyển Dư dịu dàng vuốt ve gương mặt thanh tú của Lục Minh Thành, hai mắt không nhịn được mà ươn ướt.
Giấc mơ này thật sự quá chân thật, phảng phất giống như, cậu trẻ đang ở ngay bên người cô.
Thể nhưng, dù có chân thật đến thế nào, mơ cũng chỉ là mơ.
Danh Sách Chương: