Thế nhưng ai biết được, Uyển Dư lại tóm chặt lấy bộ đồ hồng phấn của anh ta, thật thà nói rằng: "Tôi không thích con gái! "
Con gái? Ngực Hàn Tịnh giống như vừa bị đâm trúng một kiếm thật mạnh, anh ta dùng lực đập vào lồng ngực mình: "Lão đại, tôi không phải con gái, tôi là đàn ông đích thực đó, là một anh chàng cực kì đẹp trai, em có thể đùa giỡn với tôi"
"Đùa giỡn!
Lời Uyển Dư còn chưa kịp nói, trong không khí đã vang lên một thanh âm lạnh như băng: "Uyển Dư, em muốn đùa giỡn với ai?"
Hiện tại, đại não Uyển Dư có chút hỗn độn, thế nhưng vừa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến phát run kia, cô lập tức ý thức được nguy hiểm.
Cô lấy lại tinh thần, quay về phía Lục Minh Thành, cong môi cười lấy lòng: "Anh chàng đẹp trai này, đương nhiên là đùa giỡn với anh rồi! Em chỉ hứng thú với những anh chàng đẹp trai mà thôi, bê ngoài anh hợp mắt như vậy, em không đến đùa giỡn anh thì còn đùa giỡn ai đây!"
Uyển Dư nhìn Hàn Tịnh một chút, sau đó lập tức ghét bỏ quay mặt đi, cười hì hì quay sang nhìn Lục Minh Thành.
Người đàn ông mặc bộ đồ hồng phấn kia, trông đúng thật không lọt mắt mà, vẫn là người đàn ông ở trước mặt mình đẹp trai hơn nhiêu.
Đúng vậy, thật sự rất tuấn tú, đẹp trai đến mức cô muốn chảy nước miếng.
Uyển Dư lảo đảo đứng dậy, cô lao đến trước mặt Lục Minh Thành, bày ra vẻ mặt mê mẩn, hỏi: "Anh chàng đẹp trai, tôi bói cho anh một quẻ nhé?"
Nghe thấy được thanh âm của Uyển Dư, Hàn Tịnh thật sự khóc không ra nước mắt mà.
Hóa ra, khi lão đại uống say thật sự muốn xem bói cho người ta, cũng rất thích đùa giỡn người, chỉ đáng tiếc là, đối tượng được đùa giỡn có sự phân biệt.
Hàn Tịnh không cam lòng, kéo Uyển Dư trở lại: "Lão đại, em đã đồng ý đêm nay muốn đùa giỡn tôi cơ mài!"
Hai con mắt Lục Minh Thành nheo lại, toát ra vẻ nguy hiểm.
Cô gái nhỏ này, lại còn có thể đáp ứng làm những chuyện này với Hàn Tịnh? Bộ dạng cô uống say thành thế này, mà còn dám uống rượu cùng với đàn ông khác sao? Anh thật sự nên đánh gãy chân cô mà! Lục Minh Thành nóng giận thầm nghĩ, nếu như Uyển Dư thật sự ở trước mặt anh đùa giỡn tên Hàn Tịnh này, đêm nay, anh nhất định sẽ đánh cho mông cô nở hoa.
Thế nhưng, không ngờ, Hàn Tịnh vừa dứt lời, Uyển Dư đã vô cùng ghét bỏ mà né tránh cánh tay anh ta.
"Tên đàn bà này, cậu muốn ăn vạ phải không? Mắt tôi cũng không gặp vấn đề, không đùa giỡn trai đẹp thì thôi, vì sao lại phải đùa giỡn cậu?"
Nói xong, Uyển Dư liền ôm cánh tay Lục Minh Thành: "Anh chàng đẹp trai à, em bói cho anh một quẻ nhé? Miễn phí, không lấy tiền của anh, cũng không lừa đảo! Em bói rất chuẩn, đảm bảo là vô cùng linh nghiệm!"
Nhìn thấy Uyển Dư nói những lời này, khóe môi Lục Minh Thành không khống chế được mà giương lên.
Cô gái nhỏ này, cũng chưa phải là quá muốn ăn đòn, dù đã uống say cũng biết nên đùa giỡn ai.
Tâm tình Lục Minh Thành thật sự rất tốt, tay anh dùng sức, không giải thích gì mà ôm ngang người Uyển Dư: "Em muốn xem bói cho anh sao? Chúng ta trở về rồi xem!"
Anh không chỉ muốn tính một quẻ bói, mà anh còn muốn tính sổ! Tuy rằng vừa rồi cô biểu hiện không quá tệ, thế nhưng cô vẫn đã làm sai nguyên tắc rồi.
Chẳng lẽ, cô không nhìn ra, Hàn Tịnh có mưu đồ gây rối với cô sao? Lại còn dám cùng tên Hàn Tịnh kia uống rượu! Cô nhóc này, lá gan càng ngày càng lớn mài Không biết vì sao, lúc này Lục Minh Thành chỉ đơn giản là nói một câu rất bình thường, thế nhưng Uyển Dư lại nghe thấy mùi vị yêu thích, thân thể nhỏ bé của cô không khống chế được mà run rẩy liên tục.
Nhìn thấy Lục Minh Thành cứ như vậy mà cướp Uyển Dư đi, nhất thời, Hàn Tịnh cuống quýt không thôi: "Cậu trẻ, cậu thả lão đại ra đi! Lão đại đã đồng ý đêm nay theo cháu đi uống rượu!"
"Thả ra?"
Trong thanh âm của Lục Minh Thành mang theo khí thể uy hiếp vô hình, áp bức đến mức người khác thở không nổi: "Cô ấy là vợ ta, vì sao ta phải buông cô ấy?"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành cũng không dừng thêm một khắc, lập tức ôm chặt Uyển Dư, nhanh chóng đi về phía cửa nhà hàng.
Cô ấy là vợ của ta, vì sao ta phải buông cô ấy!
Hàn Tịnh đứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đúng vậy, lão đại chính là vợ của cậu trẻ! Không chỉ có như vậy, hai đứa nhỏ còn là con của cậu.
Trong trận chiến tình ái này, anh ta chính là người thừa duy nhất, thế nhưng biết làm sao bây giờ, anh ta biết rõ việc che dấu thân phận thật sự của đám trẻ là rất đê tiện, cũng biết rõ cậu trẻ và lão đại đã kết hôn, hành động chen chân của anh ta lúc này chính là của một người thứ ba điển hình.
Thế nhưng, anh ta vẫn muốn, vẫn muốn thêm một lần nữa vì hạnh phúc đời mình mà tranh đoạt thêm một lần.
Cậu trẻ, xin lỗi.
Lão đại, xin lỗi.
Tôi không khống chế được, lòng tôi!
Lục Minh Thành trực tiếp lái xe đưa Uyển Dư về Thiển Thủy Loan.
Anh vừa định tắm nước nóng cho Uyển Dư, thuận tiện giúp cô tỉnh rượu thì Uyển Dư đã như bạch tuộc mà bám chặt trên người anh.
Uyển Dư duỗi cánh tay trắng trẻo của mình đến, hành động nâng cảm Lục Minh Thành mang đầy đùa giỡn.
"Anh chàng đẹp trai, em còn chưa kịp xem bói cho anh nữa mài"
Uyển Dư trực tiếp nâng mặt Lục Minh Thành lên xem, càng nhìn, cô lại càng cảm thấy anh đẹp trai đến mức thần thánh cũng phải ghen tị, thật khiến cô muốn xem bói cho anh.
Uyển Dư giả vờ giả vịt nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra: "Anh chàng đẹp trai à, em tính ra một quẻ, tối nay, anh sẽ bị cướp đi một thứ"
Lục Minh Thành bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt thái dương trên đầu, cái cô bé này, thật sự đã say đến mức càng ngày càng thất thường.
Anh vỗ mông Uyển Dư mấy cái, muốn cho cô tỉnh táo lại một chút.
Thế nhưng không ngờ, vẻ mặt cô lại càng thêm chân thật.
Sau đó, cô đột ngột quay lại, nói chắc nịch: "Anh chàng đẹp trai, hôm nay, anh thật sự sẽ gặp một kiếp.
Kiếp nạn này là mệnh số của anh, anh tránh không khỏi"
"Ừ, anh cũng muốn tính cho em một quẻ, đêm nay em cũng sẽ gặp một kiếp nạn.
"
Lục Minh Thành bặm môi, quay mặt lại nói với Uyển Dư: "Em sẽ bị anh đánh gãy chân!"
"Phốc.
.
"
Nghe xong lời nói của Lục Minh Thành, Uyển Dư bật cười.
Cô ghét bỏ phất phất tay với Lục Minh Thành, bày ra một bộ dạng thâm cao khó lường: "Đánh gãy chân có là gì! Đánh gãy chân chỉ đau một chút, còn kiếp số của anh, trốn không thoát được!"
Uyển Dư há to khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, tiếp tục cười khanh khách.
Sau đó, cô nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Minh Thành, sau đó hành động giống như một chú cún nhỏ, căn khẽ tay anh một lát.
"Anh chàng đẹp trai, đêm nay, anh sẽ bị cướp, bị cướp đó! "
Sau khi nói xong lời này, Uyển Dư trực tiếp nhảy lên người Lục Minh Thành, hai chân quấn quanh hông của anh, sau đó áp đôi môi đỏ bừng của mình, hôn anh.
Cô vừa hôn Lục Minh Thành, vừa lẩm bẩm trong miệng: "Anh không trốn được, không trốn được đâu.
.
"
Bàn tay nhỏ nhắn của Uyển Dư mềm mại như không xương, vô cùng không thành thật mà dùng sức xé y phục Lục Minh Thành, bày ra bộ dáng nữ vương đầy khí phách.
Lục Minh Thành bất đắc dĩ cười nhẹ, anh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, kiếp số trong miệng Uyển Dư nói ra, lại chính là việc bị cô chiếm tiện nghi.
Danh Sách Chương: