Cô cứ như vậy mà âm thầm rời đi thì thật quá mức khôi hài.
Tối thiểu thì cô cũng phải hỏi rõ ràng, anh từng đối xử với cô tốt như vậy, là do gặp dịp thì chơi bời, hay thật sự vẫn có chút thích cô.
Chỉ cần anh còn muốn dỗ dành cô, cho dù là anh thật sự ngoại tình với Cung Viện, cô cũng sẽ cho anh một cơ hội.
Bàn tay nhỏ nhắn của Uyến Dư không khống chế được mà siết chặt, chuyện cô sợ hãi nhất chính là, cậu trẻ cũng không cần cô cho anh cơ hội nữa rồi.
"Lão đại, sao em lại khóc?"
Trong khi Uyển Dư đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cô nghe thấy thanh âm của Hàn Tịnh vang lên bên tai.
Uyển Dư mờ mịt quay mặt sang, nhìn thấy Hàn Tịnh lo âu nhìn chằm chằm mình: "Lão đại, cậu trẻ bắt nạt em có phải không? Lão đại, em nói cho tôi biết, cậu trẻ bắt nạt em thể nào? Tôi đi liều mạng với cậu trẻ!"
"Cậu trẻ không có bắt nạt tôi"
Tuy rằng Uyển Dư thực sự rất tức giận khi nhìn thấy Lục Minh Thành và Cung Viện hôn nhau, nhưng cô vẫn không hi vọng Hàn Tịnh nhúng tay vào chuyện này.
Đây là chuyện của cô và cậu trẻ, là chuyện của hai người, vì vậy tự hai người giải quyết là tốt rôi, không cần thiết phải kéo người khác vào.
"Hàn Tịnh?"
Quý Ngôn vừa mới xử lý xong chuyện của Lục Minh Thành.
Tranh đấu với Lục Kiêu, thời khắc cửu tử nhất sinh đã khiến cho đùi anh ta lại bị thương.
Nhìn thấy Hàn Tịnh nắm tay Uyển Dư, anh ta cũng không quan tâm chân mình què quặt, liền khập khênh đi xuống xe.
"Hàn Tịnh, cậu đang làm cái gì! Cậu mau bỏ cửu tẩu ra!"
Quý Ngôn kiên quyết vì Lục Minh Thành mà giữ lợi ích.
Hiện tại, Hàn Tịnh chính là đang mơ ước người phụ nữ của Lục cửu, anh đương nhiên sẽ bóp chết ý nghĩ không đứng đản này của Hàn Tịnh.
"Tôi không buông lão đại!"
Gương mặt Hàn tịnh vô cùng kiên quyết: "Cậu trẻ lại chọc cho lão đại khóc nữa rồi! Tôi sẽ không để cậu trẻ tiếp tục bắt nạt lão đại nữa!"
"Hàn Tịnh, cậu nói hươu nói vượn gì đấy! Cảm tình của Lục cửu và cửu tẩu tốt như vậy, sao có thể bắt nạt cửu tẩu được! Hàn Tịnh, tôi thấy rõ ràng chính là tên nhóc nhà cậu ngứa đòn rồi! Có tin là hôm nay tôi sẽ giáo huấn cậu một trận không?"
Nói xong, Quý Ngôn xắn tay áo, muôn mạnh mẽ giáo huấn tên nhóc nghiện đào góc tường nhà Lục cửu.
Uyển Dư không nhanh không chậm mà rút tay khỏi tay của Hàn Tịnh, cô không muốn cho Hàn Tịnh bất kì hi vọng không cần thiết nào nữa.
Thể nhưng, cô cũng không muốn Quý Ngôn không phân tốt xấu mà giáo huấn Hàn Tịnh.
"Quý Ngôn, anh đừng bắt nạt Hàn mập! Chuyện của tôi, tôi tự mình xử lý"
Thấy Quý Ngôn đang muốn đi vào biệt thự của Lục Minh Thành, Uyển Dư có chút tự giễu mà cười cười: "Quý Ngôn, cậu trẻ và Cung Viện đang ở bên trong bận bịu! Anh đi vào không khéo lại quấy rầy uyên ương!"
Uyến Dư nói xong lời này, liền nhanh chóng chạy về phía trước.
Vốn dĩ, cô muốn đi vào trong hỏi Lục Minh Thành cho rõ ràng.
Thế nhưng hiện tại Quý Ngôn đã ở đây, Uông Thiếp hẳn là cũng đang ở trong xe định đi vào trong.
Nhiều người như vậy, loạn thất bát tao, làm sao cô có thể hỏi cậu trẻ rõ ràng cho được! "Cứu tấu!"
Quý Ngôn không phải ngốc, nghe xong lời của Uyển Dư, anh liền biết nhất định là Lục Minh Thành và Uyển Dư đã xảy ra vấn đề rồi.
Anh ta gấp đến độ không xong, lập tức muốn chạy theo Uyển Dư hỏi cö rõ ràng là có chuyện gì.
Thế nhưng nửa chân tàn phế này của anh, thật sự không giúp ích gì được, anh chạy không kịp Uyển Dư.
Vốn là Uyển Dư định đi đến bên đường đón taxi, thế nhưng sau khi cô ra khỏi khu biệt thự của Thiển Thủy Loan đã bị một đám phóng viên bao vây.
"Uyển Dư, cậu Lục và cô Cung sắp kết hôn rồi, xin hỏi cô cảm thấy chuyện này thế nào?"
"Uyển Dư, có phải là bây giờ cô đang rất thương tâm không? Gô tính toán khắp nơi muốn phá hoại tình cảm của cậu Lục và cô Cung, thế nhưng cuối cùng cũng không thể trở thành bà Lục, có phải cô cảm thấy bản thân rất thất bại không?"
"Đúng vậy, Uyển Dư à, có phải cô đang muốn diễn trò nhất khóc, nhị nháo, tam ăn vạ để cậu Lục hồi tâm chuyển ý không?"
Càng ngày càng có nhiều phóng viên lao từ trên xe xuống, thế trận này khiến cho Uyển Dư có cảm giác như, toàn bộ phòng viên của thành phố Hải Thành đều tập trung lại đây rồi.
Thế nhưng vấn đề những phóng viên này đưa ra rõ ràng là vô cùng cay nghiệt, lại còn cố ý trào phúng cô khiến cô mờ mịt đứng bất động lại chỗ.
Quan hệ của cô và Lục Minh Thành đúng thật là có một số người biết, thế nhưng làm gì đến mức tất cả phóng viên đều biết chuyện thế này đâu.
Hơn nữa, nghe lời này của bọn họ rõ ràng chính là cho rằng cô phá hoại chuyện của Lục Minh Thành và Cung Viện, còn hai người họ mới là một đôi trời đất tác hợp.
Còn cô, chính là vai hề trong câu chuyện này.
"Uyển Dư, sao hôm nay cô lại ở trước cửa biệt thự của cậu Lục vậy? Không phải là cô muốn dây dưa với cậu Lục đó chứ?"
"Uyển Dư, cô làm người thứ ba như vậy, cảm thấy bản thân cao quý hơn người sao?"
"Cậu Lục sắp kết hôn luôn rồi, một tiểu tam không ra gì như cô lại còn muốn làm kiêu sao.
Lẽ nào, cô không cảm thấy hành vi của mình là đáng hổ thẹn sao?"
Uyển Dư cứ thế bị vây lại giữa đám người, hàng loạt câu hỏi như mũi dao sắc lạnh chĩa vào cô.
Trái tim người phụ nữ vừa nhìn thấy cảnh bạn trai mình ân ái cùng người khác vốn đã vỡ vụn từng mảnh, giờ phút này lại càng thêm lạnh buốt đến tê tái cõi lòng.
Bất ngờ, trong đám đông một thanh niên đeo khẩu trang đội nón lưỡi trai che kín mặt rẽ đám người xông nhanh đến chỗ cô, trên tay anh ta là con dao hồ điệp sắc nhọn, dưới ánh mặt trời phản chiếu lên mặt cô một vệt cắt chói vào mắt.
Uyển Dư theo phản xạ đưa tay che mặt.
Đám đông chen lấn xô đẩy, cô chật vật mãi vẫn không có cách nào ổn định được thân thể.
Bỗng nhiên, trước mắt xoay vòng, cơ thể cô quay một vòng cuối cùng ổn định trong lòng một người đàn ông, mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi.
Cậu trẻ, là cậu trẻ! Không phải anh ấy đang ở cùng Cung Viện sao? Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, bà vai bên phải đã truyền tới một cơn đau nhức nhói, Uyến Dư nhìn lại bả vai mình, một vết cắt sắc lẹm trượt qua bả vai, chiếc áo sơ mi cô đang mặc rách ra một đường bén ngọt, máu từ miệng vết thương không ngừng tuôn ra.
Người thanh niên vừa mới ra tay với cô vẫn còn chưa từ bỏ, hẳn tay vung tay đâm thật mạnh con dao trong tay về phía cô lần nữa.
Nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt, cô căn bản không có thời gian để kịp phản ứng, theo bản năng cô nhắm tịt mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây!
mười giây trôi qua, cảm giác đau đớn trong tưởng tượng của cô không hề xuất hiện, cô chỉ cảm thấy lúc cô nhằm mắt thời gian như ngưng lại, đám đông xung quanh im bặt, đám phóng viên lúc nãy vẫn còn ồn ào giờ đây không còn phát ra một tiếng động nào nữa!
Kì lạ Uyển Dư hé một bên mắt ra nhìn, lập tức cô há hốc miệng, trợn tròn cả hai mắt.
Trước mặt cô, cách mũi cô chỉ 2cm một mũi dao sắc bén đang chĩa thẳng, một bàn tay to lớn đang nắm chặt lưỡi dao, máu đỏ tươi theo lưỡi dao chảy xuống khiến tay chân cô trong phút chốc liền mềm nhũn, cơ thể vô lực tựa sát vào vòng tay nãy giờ vẫn ôm lấy mình.
"Cậu trẻ.
.
"
Cô nhỏ giọng thều thào, giọng nói mang theo đây hoảng sợ và uất ức.
Lục Minh Thành cúi xuống nhìn cô, ánh mắt mang theo tia trấn định, quay người vung mạnh tay khiến cho thanh niên kia ngã lăn ra đất, ngay lập tức bốn năm người vệ sĩ lao nhanh đến túm lấy hãn ta.
Uyến Dư nhìn vết thương trên tay anh lòng không khỏi xót xa, viên mặt cũng đó lên.
Lục Minh Thành ôm cô trong lòng, khuôn mặt cao quý lạnh lùng quét mắt về đám phóng viên.
"Lục Minh Thành tôi ở đây, muốn thông báo với cá Hải thành, người phụ nữ của Lục Minh Thành tôi từ đầu đến cuối cùng chỉ có duy nhất một người, năm năm trước là cô ấy, hiện tại là cô ấy, sau này và mãi mãi về sau vẫn là cô ấy.
Người phụ nữ có tư cách đứng bên cạnh tôi chỉ duy nhất mình cô ấy: Diệp Uyển Dư.
Chúng tôi còn có một cặp bảo bối đáng yêu, năm năm trước chúng tôi cũng đã lĩnh chứng nhận đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật hay tình cảm, chúng tôi đều là một gia đình hạnh phúc.
Hi vọng sau ngày hôm nay, Lục Minh Thành tôi sẽ không còn nhìn thấy bất cứ tin đồn thất thiệt nào nữa!"
Cùng lúc, trên quảng trường trung tâm cũng hiện lên chứng nhận kết hồn và giấy giám định nhân thân giữa anh và hai đứa nhỏ.
Mọi người lúc này như vỡ lẽ, một số người vẫn còn chưa cam lòng nhưng vì sợ uy nghiêm của Lục Minh Thành nên cũng đành từ bỏ.
Ngày cưới, Uyển Dư mặc chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt vốn xinh đẹp điểm tô thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng càng thêm tinh tế, gò má ửng hồng hạnh phúc.
Trong phòng chờ cô nhận được hai lá thư, một của Cung Viện, một của Hàn Tịnh.
Cả hai người họ đều rời đi đến nước Mỹ tìm kiếm cho mình một hành trình mới để bắt đầu lại, suy cho cùng họ đều là những con người thiện lương chỉ vì tình yêu làm cho mù quáng.
Khép lại lá thư cô mỉm cười nhìn về bầu trời nơi chuyến bay sớm đến nước Mỹ đang cất cánh, thâm mong hạnh phúc sẽ mỉm cười đến với họ.
Lục Minh Thành đẩy cửa bước vào, từ sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô, dáng vẻ này nào có phải là tử thần của Hải Thành chứ rõ ràng là của một đứa trẻ già đang làm nũng mà.
Tình yêu thật kì lạ, đến nhẹ nhàng ôm lấy sưởi ấm trái tim mỗi người, tình yêu có thế không là tất cả, nhưng nó lại là tất cả những gì chúng ta cân cho một mối quan hệ! Hãy yêu khi còn có thể, hãy trao đi yêu thương thật lòng nhất
Danh Sách Chương: