Nói dứt lời, cô lại quay mặt sang nhìn mấy fan chân thành của mình, khóc lóc kể lể: "Tôi thực sự không phải người thứ bat Tên Tần Chí Minh này điên rồi! Có người thả anh ta vào đây hãm hại tôi! Mọi người nhất định phải tin tưởng tôi!"
"Hiểu Khê, ai điên chứ? Anh không có điên!"
Tần Chí Minh đột ngột ngẩng mặt lên, hôn một cái thật sâu lên mặt Diệp Hiểu Khê: "Hiểu Khê, anh biết, chính em giết chết con chúng ta! Thế nhưng cũng không quá quan trọng, bây giờ chúng ta lại sinh tiếp một đứa!"
Nói xong, tay Tần Chí Minh đột ngột dùng sức, lôi kéo quần áo trên người Diệp Hiểu Khê.
Diệp Hiểu Khê đột nhiên trợn tròn cặp mắt, trực tiếp bị tình huống hiện tại dọa sợ choáng váng.
Tần Chí Minh, anh ta vậy mà có thể ở trước mặt mọi người lôi kéo quần áo trên người cô xuống! Đừng nói là anh ta đang muốn làm loại chuyện kia với cô đó chứ? Diệp Hiểu Khê khổ sở nhìn sự tình phát sinh trên người mình.
Hiển nhiên, Tần Chí Minh chính là muốn làm chuyện kia.
Tần Chí Minh dùng sức lại ôn nhu hôn lấy Diệp Hiểu Khê: "Hiểu Khê, bây giờ chúng ta cùng nhau sinh con!"
"Hiểu Khê, em yêu tâm, chúng ta sẽ cùng có rất nhiều đứa con! Đúng vậy, Hiểu Khê, chúng ta sẽ có một đám trẻ con! Chúng ta, sinh con, sinh con đi!
Diệp Hiểu Khê cảm nhận được bàn tay to lớn, bẩn thỉu của Tần Chí Minh nắm lấy vai mình, dù bản thân cô vẫn đang cổ trấn định, thể nhưng vẫn sợ đến mức không khống chế được mà khóc nấc thành tiếng.
Diệp Hiểu Khê gào lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Nghe được thanh âm cầu cứu khàn khàn của Diệp Hiểu Khê, cuối cùng những fan trung thành của cô ta cũng đã phục hồi tinh thần.
Mặc kệ là thần tượng của bọn họ và Tần Chí Minh có gì đó hay không, thể nhưng dưới tình huống này, bọn họ chỉ có thể bảo vệ thần tượng của mình.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu cũng bắt đầu phục hồi tinh thần lại, anh ta nhanh chóng tiến lên phía trước, cùng với đám fan trung thành kia kéo Tần Chí Minh ra xa.
Thế nhưng thân thủ của Tần Chí Minh không tệ, một fan trung thành vừa bước đến đã bị anh ta tàn nhẫn đánh cho một quyền.
Thế nhưng dù sao thì hai tay khó đánh lại bốn tay, rất nhanh sau đó, anh ta đã bị đám fan trung thành của Diệp Hiểu Khê kéo xuống sân khấu.
Dưới tình huống gặp lại Tần Chí Minh như vậy, tất cả vẻ tinh xảo trên mặt Diệp Hiểu Khê đã hoàn toàn biến mất, mái tóc xoăn trước đó được xử lý tỉnh xảo cũng đã loạn thành ố gà, bộ dạ phục đắt tiền cũng đã trở nên thê thảm.
Thứ duy nhất còn mừng chính là, Diệp Hiểu Khê vẫn còn có thể bảo vệ bộ ngực của mình, không lộ ra trước mặt mọi người.
Người dẫn chương trình đỡ Diệp Hiểu Khê dậy, giúp cô ta từ dưới đất đứng lên.
Người dẫn chương trình ga lăng, cởi áo khoác âu phục trên người mình xuống, khoác lên người của Diệp Hiểu Khê, nhận được một loạt khen ngợi từ người xem.
Diệp Hiểu Khê vẫn luôn quan trọng hư vinh, vậy mà ngày hôm nay cô lại gặp chuyện mất mặt thế này, vẻ mặt đã có chút không khống chế nổi.
Nhẹ nhàng, con ngươi cô ngấn nước, ngập tràn nước mắt, là một bộ dáng khiến người ta thương xót.
Tần Chí Minh bị bắt xuống dưới đài vân chưa chịu quay về, trên mặt anh ta mang theo vẻ hưng phấn khó hiểu, anh ta không ngừng đá tay đấm chân, muốn tránh đi sự khống chế mà fan của Diệp Hiểu Khê tạo ra.
Trên mặt anh ta bày ra dáng vẻ ngu muội, môi nhếch lên, cười hì hì với Diệp Hiểu Khê.
"Hiểu Khê, chúng ta sinh con, sinh con đi.
.
"
"Hiểu Khê, em đã nói, em sẽ sinh cho anh thật nhiều con! "
Tần Chí Minh cười hì hì một lúc, sau đó lại bắt đầu khóc lóc om sòm: "Thả tôi ra! Quân người xấu, các người thả tôi ra! Hiểu Khê, em bảo bọn họ thả anh raI"
"Hiểu Khê, vì sao em để người xấu bắt anh? Hiểu Khê, em đã nói, em sẽ yêu anh cả đời, vì sao bây giờ em lại để người xấu bắt nạt anh?"
"Hiểu Khê, cứu anh! Em không thể để người xấu bắt anh đi như vậy! Nếu người xấu bắt anh đi rồi, làm sao chúng ta có thể sinh con với nhau!"
"Hiểu Khê, ô ô, Hiểu Khê, cứu anh! Hiểu Khê, ôm ôm!
Hiểu Khê, hôn hôn! "
Nghe thấy thanh âm của Tần Chí Minh, vẻ mặt của Diệp Hiểu Khê lại càng thêm khó coi, gương mặt cô ta cứng ngắc, quay về nhìn mấy người fan trung thành của mình, cầu khẩn nói: "Phiền mọi người mang anh ta ra ngoài được hay không? Tôi thật sự khó chịu quá, không biết vì sao anh ta phải vu khống tôi như vậy!"
Mấy người fan liều chết trung thành của Diệp Hiểu Khê nào chịu được dáng dấp ủy khuất của nữ thần như vậy, lập tức lôi kéo Tần Chí Minh ra ngoài.
Thời điểm bị kéo ra đến cửa hội trường trao giải, Tần Chí Minh trực tiếp đặt mông ngồi lì trên đất.
Anh ta giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khóc lớn "oa oa" không ngừng.
"Hiểu Khê, em không cần anh nữa sao! Ô ô! Hiểu Khê, em giết con của chúng ta, em không cần anh nữa rồi! Hiểu Khê, anh ghét em! Anh ghét em!"
"Hiểu Khê, em làm ơn đừng vứt bỏ anh mà! "
Nghe thấy tiếng gào khóc của Tần Chí Minh, Diệp Hiểu Khê thật sự muốn chặn tai chính mình lại, thế nhưng bây giờ dù có thật sự chặn được tai của mình, thì một số việc cũng đã xảy ra.
Thế diện của cô ta, đã bị vứt sạch rồi! Không chút nghi ngờ, chuyện đêm nay chính là sự tình xui xẻo nhất mà Diệp Hiểu Khê gặp phải kể từ khi tham gia vào giới giải trí.
Nhưng mà dù sao thì Diệp Hiểu Khê vẫn là Diệp Hiểu Khê, cô ta không có dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Gô ta có thể từng bước bò đến vị trí hiện tại chứng tỏ tố chất tâm lý của cô ta cực kì vững vàng, không phải loại phụ nữ bình thường có thể sánh được.
Huống hồ, cô ta biết rõ ràng, nếu cô ta còn muốn giữ lấy hào quang rực rỡ của mình, nhất định phải chịu đựng một làn sóng chửi bới, sau đó từ từ đứng dậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Hiểu Khê đêm nay đã bị mất mặt như vậy nhất định sẽ ôm mặt chạy trối chết.
Thế nhưng, thật sự ngoài dự liệu, sau khi Diệp Hiểu Khê sửa sang y phục trên người xong thì ôm ống tay áo người dẫn chương trình.
Trong con ngươi cô mang đầy những hạt châu long lanh, cô nghẹn ngào không nói một lời, chỉ cúi người, nhìn về phía tất cả những khán giả ở hiện trường, cúi đầu thật sâu.
"Xin lỗi, bởi vì tôi mà đêm nay mọi người phải xem một màn khôi hài như vậy.
"Bởi vì cuống họng nghẹn ngào, vì vậy Diệp Hiểu Khê phải dừng lại một chút, thanh âm khàn khàn mới có thể tiếp tục: "Tôi biết, hiện tại mọi người đều cảm thấy tôi và Tần Chí Minh thật sự có gì đó với nhau, có chuyện gì đó không minh bạch.
Và, mọi người đều xem tôi là loại phụ nữ lăng loàn"
"Thế nhưng, tôi vẫn muốn nói với mọi người rằng, tôi và Tần Chí Minh là hoàn toàn trong sạch.
Tôi thừa nhận, có một thời gian anh ta theo đuổi tôi, thế nhưng tôi là Diệp Hiểu Khê, tôi không muốn một chân đạp hai thuyền.
Vì vậy, tôi đã từ chối anh ta.
Thế nhưng không ngờ rằng, bây giờ anh ta lại phát điên, sau đó muốn chạy đến quấn quýt tôi"
"Nói tới chuyện đứa con! Tôi ở đây muốn thanh minh rằng, tôi, Diệp Hiểu Khê chưa từng mang thai.
Nếu một ngày nào đó tôi kết hôn sinh con thì chắc chắn phải vì tình yêu, và tất nhiên sẽ không vì một người đàn ông cặn bã như vậy mà một chân đạp hai thuyền "
Danh Sách Chương: