Khóe môi Tô Trà Trà nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Cô bất chấp đấy Chiến Mẫn Quân ở trước mặt ra.
Sau đó, hùng hổ bước đến phòng ngủ của An Ninh.
"An Ninh, cô lăn ra đây cho tôi! Tối hôm nay, cô với tôi, nhất định phải có người chết!"
Chuyện tối hôm nay Chiến Mẫn Quân xuất hiện ở nhà của An Ninh, thật sự không phải anh ta muốn An Ninh, chỉ là tới xem cô ta một chút.
Hôm nay, An Ninh đến phòng làm việc tìm anh ta, sau đó lên cơn sốt, té xỉu tại phòng làm việc.
Anh Ninh đã từng không quan tâm đến tính mạng mà lao vào biển lửa cứu sống anh ta, vì vậy đương nhiên anh ta cũng không thể mặc kệ sống chết của An Ninh.
Vừa nãy, anh ta mở cửa nhìn thấy Tô Trà Trà, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác chật vật không nói nên lời.
Giống như là một người chồng bị vợ bắt gian tại giường.
Theo bản năng, anh ta muốn giải thích với Tô Trà Trà, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, anh ta đã cảm thấy buồn Cười.
Hiện tại, anh ta và Tô trà Trà là loại quan hệ gì chứ? Thể nhưng đụng phải cô tại nơi ở của An Ninh, anh ta vẫn có chút chột dại Lúc Chiến Mẫn Quân nghĩ đến chuyện chất vấn Tô Trà Trà vì sao lại nổi điên tìm đến đây thì Tô Trà Trà đã kéo cửa phòng ngủ của An Ninh.
Đêm nay An Ninh cũng không phải giả vờ sốt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nhìn qua cũng có chút nhu nhược đáng thương.
Thể nhưng hiện tại, Tô Trà Trà không có tâm tư thương hương tiếc ngọc với An Ninh.
Lúc này, cô thật sự chỉ muốn đánh An Ninh, tàn nhẫn mà đánh, tự như một vị chua ngoa đanh đá mà đánh cô ta, để cô ta nếm trải tư vị sống không bằng chết! Tay Tô Trà Trà cũng không có được bao nhiêu khí lực, vì vậy cô cảm thấy, vung tay đánh An Ninh một cái thật sự là quá nhẹ.
Sau đó, cô liếc thấy ly nước ở tủ đầu giường của An Ninh, Tô Trà Trà cầm ly nước lên, tàn nhẫn ném đến sau gáy của An Ninh.
"Tô Trà Trà, cô điên rồi!"
An Ninh bị động tác của Tô Trà Trà sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Cô ta không khống chế được thanh âm của mình, rít gào: "Anh Mẫn Quân, cứu em!"
Chiến Mẫn Quân cũng ý thức được Tô trà Trà không có ý tốt, vì vậy khi nghe thanh âm của An Ninh, anh vội vàng hướng về phía phòng ngủ của cô ta.
Thế nhưng cuối cùng, vẫn là chậm một bước.
Đến khi anh ta xông đến, cốc thủy tinh trong tay Tô Trà Trà đã chuẩn xác đập vào sau gáy của An Ninh.
Trong nháy mắt, gáy cô ta đẫm máu.
Cốc thủy tinh lay động kịch liệt, cuối cùng là rơi xuống đất.
Bên trong ly nước có pha lẫn tơ máu từ trên người An Ninh chảy xuống, thấm ướt mái tóc dài của cô ta, nhìn qua thật sự có chút đáng thương.
An Ninh lần đầu phải chịu đau đớn cùng oan ức lớn đến như vậy, nước mắt cô ta lập tức không khống chế được, lăn xuống.
Cô ta co rúm người trên giường, buồn bã, bị thương quay về phía Chiến Mẫn Quân, kêu lên: "Anh Mãn Quân, cứu em với! Tô Trà Trà muốn giết em, em thật sự sợ quá! Anh Mẫn Quân, em đau lắm! "
Chiến Mẫn Quân không cách nào ngờ được việc Tô Trà Trà xuống tay với An Ninh nặng đến như vậy.
Thế nhưng kì lạ là, anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy tức giận.
Tức giận khi Tô Trà Trà dám ở trước mặt anh ta lớn lối như vậy, cũng tức giận vì Tô Trà Trà hoàn toàn không để Chiến Mẫn Quân anh ta vào trong mắt! "An Ninh, đừng có ở đó giả vờ! Cô dám làm hại Bối Bối như vậy còn có mặt mũi giả vờ đáng thương sao?"
Vừa nãy, lúc Tô Trà Trà dùng ly ném vào người An Ninh với lực cũng rất mạnh, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Cô lại nhấn cổ tay xuống thêm một chút, hận thù quay lại nói với An Ninh: "An Ninh, vừa rồi tôi đã nói, hôm nay tôi và cô, nhất định phải có một người chết.
Một là tôi chết, còn không, tôi nhất định không tha cho cô!"
Nói xong, Tô Trà Trà nhìn chung quanh một vòng, muốn tiếp tục tìm thêm đồ để tấn công An Ninh.
Trong lòng Tô Trà Trà dâng lên chút cảm giác hối hận.
Vừa nãy, đáng ra trên đường đi, cô nên ghé vào cửa tiệm của chú Thái Thương để mua dao gọt hoa quả.
Như vậy, cô có thể trực tiếp đâm một dao vào ngực An Ninh rồi.
Tới lúc đó thì An Ninh đã sớm phải vào phòng cấp cứu.
Tô Trà Trà đột nhiên liếc mắt thấy một bông hoa trên cửa sổ, cô nhanh chóng ba chân bốn cảng xông đến, muốn ôm bồn hoa này đập thẳng lên người An Ninh.
Chiến Mẫn Quân rất nhanh đã nhìn ra ý đồ của Tô Trà trà, anh cau mày, lập tức tiến lên ngăn cản cô.
"Tô Trà Trà, cô mau dừng tay lại cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân mạnh bạo kéo Tô Trà Trà trở lại chỗ.
Giọng nói của anh ta lạnh băng: "Tô Trà Trà, đừng có nổi điên ở đây"
"Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra! Tôi muốn giết chết An Ninh! Cô ta hại Bối Bối!"
Đôi mắt Tô Trà Trà đã đỏ ngầu, lúc này, cô dùng sức muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Chiến Mẫn Quân.
Thế nhưng, khí lực của Chiến Mẫn Quân vẫn lớn hơn cô nhiều, cô cố gắng hồi lâu, làm đủ mọi cách vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Chiến Mẫn Quân.
Tô Trà Trà thật sự hận.
Sáu năm trước, Chiến Mẫn Quân giúp đỡ An Ninh bắt nạt cô, thế nhưng lúc đó cô đang ở trong tù nên mới bị anh ta dẫn vặt như vậy.
Còn lúc này, anh ta dựa vào cái gì mà muốn tiếp tục bắt nạt cô? Tay không thể nhúc nhích, thế nhưng Tô Trà Trà vẫn còn chân! Cô âm thầm cắn răng, dốc hết khí lực toàn thân, một cước tàn nhẫn giẫm Chiến Mẫn Quân.
Thừa dịp lúc Chiến Mẫn Quân bị đau, Tô Trà Trà trực tiếp nhào đến trên giường An Ninh, ôm chặt lấy đầu An Ninh, muốn dập đầu cô ta thật mạnh vào cạnh giường, để cô ta vỡ đầu chảy máu.
Thế nhưng động tác của Chiến Mẫn Quân vẫn nhanh hơn cô nhiều, anh ta bắt lấy vai Tô Trà Trà, tàn nhẫn ép cô xuống đất.
Vừa nãy cốc thủy tỉnh bị cô đập vỡ vụn rơi trên sàn, lúc Tô Trà Trà té xuống, bị những mảnh thủy tinh kia đâm vào trong người, máu thịt lẫn lộn.
Hôm nay Tô Trà Trà mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, màu máu đỏ tươi từ sau lưng cô chảy ra, nhìn qua thật sự khiến người ta khiếp sợ.
Chiến Mẫn Quân nhìn thấy máu trên lưng cô, theo bản năng muốn vươn tay đến, kéo Tô Trà Trà lại nhìn vết thương trên người cô thật cẩn thận.
Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện ban nãy Tô Trà Trà phát điên đến cấu xé An Ninh, anh ta cuối cùng vẫn đè xuống ÿ nghĩ lo lắng kia.
Đau, thật sự là rất đau!
Tô Trà Trà đau đến mức đầu ngón tay run rẩy như gặp địa chấn, cô muốn đỡ thân mình từ mặt đất đứng dậy, thế nhưng hoàn toàn không đủ sức.
Trong thời khắc này, cổ tay cô thật sự không có khí lực chống đỡ thân thể đứng dậy.
Tô Trà Trà là một người cực kì sợ đau.
Cô từng là đứa nhỏ được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối trân quý.
Khi còn bé, chỉ cần tay cô rách chút da, cô cũng có thể khóc đến trời sập.
Khi đó, ba mẹ yêu thương liền đến an ủi cô, nói rằng: "Trà Trà ngoan, Trà Trà không khóc"
Thế nhưng hiện tại, ba mẹ cô cũng đã mất, bây giờ, cô còn khóc cho ai xem chứ? Tô Trà Trà bật cười, nụ cười xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng không kém phần điên cuồng bộc phát.
Danh Sách Chương: