• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cẩn Ngọc giật nảy mình, vội hất tay Tử Lăng ra, bộ dạng luống cuống như gái mười tám lần đầu bị bắt quả tang chuyện hẹn hò.

Cô rối rắm quay sang Tử Lăng, hỏi nhỏ:
“Anh… đây là ai vậy?”
Mạn Tường đứng từ xa, tuy không thể nghe chính xác Cẩn Ngọc đã nói những gì, nhưng chỉ cần nhìn vào khẩu hình miệng của cô, anh ấy cũng tám phần đoán ra.

Mạn Tường ho khù khụ, làm bộ dạng đáng thương:
“Không phải chứ? Đến cả người chung chăn gối với cậu mười mấy năm mà cậu cũng đi giấu vợ à?”
“Chung chăn gối?” - Cẩn Ngọc chau mày nhìn Mạn Tường.

Không phải chứ? Không lẽ đây chính là kiểu tiểu tam trong truyền thuyết, đã vượt xa những chuyện đời thường? Cẩn Ngọc cô không lẽ đang là nữ chính ngôn tình lại hóa nữ phụ đam mỹ?
Suy nghĩ hoang mang vừa xẹt ngang qua đầu Cẩn Ngọc, liền bị Tử Lăng dập tắt bằng một câu lạnh ngắt, nhưng đồng thời cũng ấm áp vô cùng:
“Nếu cậu còn ăn nói kiểu đó và làm vợ tôi thấy phật lòng, thì sau này sẽ không ai làm phù rể cho hôn lễ của cậu.”
Mạn Tường nghe xong vừa ôm bụng vừa cười phá lên như được mùa.

Không phải chứ? Đây là cách một người thừa kế tập đoàn đứng đầu nước hăm dọa người khác sao? Vừa nghe đã thấy… tức cười chết đi được!

Cẩn Ngọc hoang mang, tiếp tục quay sang Tử Lăng.

Nhưng lần này cô không hỏi mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Haizzz… em đừng tin lời gã đó, đôi môi kia chỉ có thể nói ra những lời bịp bợm thôi!” - Tử Lăng thở dài giải thích, còn cay đắng gọi Mạn Tường là “gã đó”.

Mạn Tường ngừng cười, chuyển sang chế độ khinh bỉ.

Anh không nói không rằng, chỉ cẩn thận đặt hoa xuống bàn, bĩu môi khinh thường Tử Lăng ra mặt.

Cẩn Ngọc dựa vào tình huống nãy giờ, nếu không phải là trận đánh ghen nảy lửa, chỉ có thể là việc bạn bè trêu nhau.

Cô tự trấn an mình, dặn lòng mối quan hệ giữa Tử Lăng và Mạn Tường cũng chỉ đơn thuần như cô và Di Giai thôi.

Cẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cười lịch thiệp với Mạn Tường: “Vậy… anh và Tử Lăng là bạn thân?”
Mạn Tường quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ giận dỗi: “Sắp hết thân rồi!”
Cẩn Ngọc bất lực nhìn người đàn ông vui tính trước mặt, đột nhiên nhớ ra người này dường như cô đã gặp ở đâu, hoặc có khi là gặp rất nhiều lần.

“Khoan đã, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi?”Đến lúc này Mạn Tường mới chịu quay đầu lại, gạt bỏ giận hờn sang một bên và thể hiện sự phong độ của bản thân qua “địa vị” xịn sò:
“Viên Cẩn Ngọc! Em nói không sai.

Cho em một gợi ý, tôi là người lúc nào cũng nhìn thấy em trong bộ dạng say khướt.”
Cẩn Ngọc tròn mắt kinh ngạc, trong khi Tqr Lăng thì tỏ vẻ bất lực rõ ràng trước những câu đố vô cùng “thách thức IQ” mà Mạn Tường vẫn thường hay sử dụng.

Những tưởng Cẩn Ngọc sẽ chịu thua trước câu đố của mình, nào ngờ cô đáp lại tỉnh bơ khiến tim anh hóa đá: “Không lẽ anh là… người tài xế taxi tôi thường book sau khi uống rượu trở về sao?”
“Hahaha!”
Tử Lăng dù đang bị thương cũng không thể nhịn được mà cười phá lên.

Gì vậy chứ? Cẩn Ngọc trả lời một câu đúng là vượt qua cả những gì anh suy nghĩ.


Mạn Tường bạn thân anh, đường đường là thiếu gia của một gia tộc, bỏ nhà lập ra được cả một quán rượu nằm giữa thủ đô và có cả một đám đàn em xã hội, vậy mà nay lại bị người khác nhìn nhầm là tài xế taxi.

Nỗi nhục này còn bị rơi vào tay Tử Lăng, không biết khi nào mới rửa sạch.

Mạn Tường đơ người bất lực, cả nụ cười tươi rói ban đầu cũng trở nên “công nghiệp” vô cùng.

Anh buồn không nói nữa, trực tiếp vào luôn chủ đề chính:
“Thôi bỏ đi, coi như hôm nay tôi chưa nói gì hết.

Nhưng mà trước khi tôi đến đây.

mẹ cậu có nhờ tôi chuyển lời rằng bà ấy và ba của cậu đang đi Thái Lan chưa về kịp, còn bà đã về nhà thờ tổ ở miền Tây, cũng không thể đến đây ngay.”
Tử Lăng cười khinh bỉ: “Chuyện cỏn con như vậy cũng không chịu nói trực tiếp với Cẩn Ngọc.

Rốt cuộc họ xem vợ tôi là gì?’
Cẩn Ngọc đỏ ửng hai gò má khi thấy hành động đầu tiên của Tử Lăng sau khi nghe những lời đó là lên tiếng bênh vực mình.

Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ thờ ơ, hoặc oán trách gia đình, đằng này anh lại một mực nghĩ cho cô đầu tiên.

Cẩn Ngọc nuốt nước bọt, tự nhận lỗi: “Có lẽ mẹ không cố ý làm như vậy.


Lúc về nhà lấy thêm quần áo cho anh, điện thoại của tôi cũng vừa lúc hết pin, chắc vì vậy nên mẹ mới không liên lạc được.”
Tử Lăng ngẩng người nhìn cô, đôi mắt kỳ lạ đó khiến Cẩn Ngọc ngơ ngác không hiểu mình đã nói sai lời nào.

Cô còn chưa kịp hỏi lại, anh đã vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
“Em vừa gọi mẹ tôi là mẹ? Có đúng vậy không?”“Đúng… vậy…” - Cẩn Ngọc bối rối gật đầu.

Mạn Tường đứng từ xa, nửa thân trên tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, thở dài đầy bất lực.

Bao nhiêu năm trời Tử Lăng phải nhìn anh ôm ấp hết cô này đến cô khác, cuối cùng cũng có ngày anh phải “ăn cơm chó” ngược lại rồi ư?
Mạn Tường nói thầm: “Vợ chồng với nhau, như vậy thì có gì đáng nói chứ? Nhất định sau này tôi sẽ khiến hai người phải lóa mắt cho xem!”
____________________
Nếu bạn có đọc "VỢ TÔI LÀ SIÊU SÁT THỦ" do mình viết trước đây, bạn sẽ biết Mạn Tường là ai, và anh ấy đã phải trải qua những gì.

Điều mình hối hận ở bộ trước chính là không thể giúp anh ấy có một kết thúc tốt đẹp hơn.

Nên hãy xem như đây là một lần lịch kiếp của Mạn Tường, và lần này, hãy theo dõi xem số phận của anh ấy sẽ ra sao nhé!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK