• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng hôm sau, tại nhà của Mạn Tường.

Vũ Di Giai nằm vật vưỡng trên giường ngủ của anh, lăn qua lăn lại một hồi mới mở mắt dậy.

Cô loạng choạng ngồi dậy, hai tay ôm đầu, cơn đau đầu chóng mặt và mùi rượu dường như vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Vũ Di Giai thở dài một hơi, vẫn chưa đỡ mệt chút nào.

Hôm qua uống nhiều như vậy, cô còn nghĩ mình bỏ mạng luôn rồi.

“Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh?”
Mạn Tường mở cửa đi vào, tay còn bưng theo một khay gỗ có đầy đủ các món dễ ăn: cháo dinh dưỡng, trà gừng, trái cây tươi.

Vũ Di Giai ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt lại hồn nhiên vô cùng.

Đây là lần đầu anh được nhìn thấy một đôi mắt đẹp như vậy.

Di Giai ngơ ngác nhìn Mạn Tường đặt khay đồ ăn xuống bàn, còn cầm tô cháo lên khuấy nhẹ, thổi thổi: “Cô tự ăn được không?”
Vũ Di Giai chớp chớp đôi mắt, trong khoảnh khắc đã nhận ra điều bất thường.


Cô giật nảy mình, nhưng đến sức kháng cự cũng không có.

Đúng hơn là, còn chưa kịp kháng cự thì đã bị Mạn Tường một phát nắm lấy hai cổ tay của mình.

“Định đánh tôi à? Yên tâm, tôi hoàn toàn lương thiện.”
Vũ Di Giai thật sự rất muốn nói, nhưng sợ đối phương sẽ làm hại mình nên mới giấu trong lòng.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Mạn Tường lương thiện thì đến nhà chị Dậu cũng có thể làm phú ông, rõ ràng nhìn mặt anh thôi đã thấy rất lưu manh gian xảo rồi.

Thấy Vũ Di Giai im lặng nhìn mình, Mạn Tường lại nghĩ cô đã ngoan ngoãn chịu nghe lời, liền bỏ tay cô ra, múc một muỗng cháo đút cho cô: “Tôi thổi nguội rồi, cô thử xem.”
“Tôi… tự ăn được.” - Vũ Di Giai nhỏ giọng.

Mạn Tường nheo mắt khó chịu: “Cô bây giờ ngồi còn không vững, còn muốn tự ăn? Đợi đến lúc cô làm đổ cháo khắp giường, tôi lại phải dọn dẹp, rồi còn băng bó vết thương trong trường hợp cô bị bỏng nữa, phiền lắm.

Vậy nên nghe lời đi!”
Mạn Tường nói rồi lại đưa muỗng cháo lại gần Di Giai thêm một chút, nhưng cô lại quay mặt tránh né.

Bất lực, anh lỗ mãng hăm dọa:
“Thấy cây súng treo trên tường không? Cô mà không ăn, tôi bắn chết cô đấy!”
“Anh…”
“Ăn hay không? Không độc chết cô đâu mà lo!”
Nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của Mạn Tường, Vũ Di Giai đành ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Thì ra ngoài bộ dạng bỡn cợt lúc trước, Mạn Tường cũng có một dáng vẻ dữ tợn thế này.

Đáng sợ quá, đừng nói là súng, với cơ bắp của Mạn Tường, chỉ cần anh tung nắm đấm, có khi cô đi chầu trời ngay cũng nên.

.

Ngôn Tình Sủng
Vũ Di Giai vừa ăn cháo vừa tự thầm trong miệng, đợi đến khi cô khỏe lại, nhất định sẽ tính sổ đầy đủ với anh!
Trong khi đó, Mạn Tường vừa đút cháo cho cô, cũng vừa chửi thầm trong lòng.

Nhưng không phải mắng chửi Di Giai, mà là mắng bản thân mình.

Anh đang làm gì vậy? Người ta nôn lên người mình, mình lại còn đem người ta về đây săn sóc, nhường giường cho ngủ, đút cháo cho ăn.


Đúng là quá quắc mà!
—-------------
Tầm một tuần sau, Cẩn Ngọc hoàn toàn hồi phục, được phép xuất viện về nhà.

Tử Lăng đã đặc biệt giao hết công việc cho cấp dưới, đích thân lái xe đến đón cô.

Nhưng Cẩn Ngọc nhìn qua nhìn lại một hồi, nhìn mãi vẫn không thấy con đường này quen mắt chút nào.

“Tử Lăng, hình như đây không phải là đường về nhà chúng ta nhỉ?”
“Không phải.

Em ngồi yên đó, anh muốn đưa em đến một nơi.”
Cẩn Ngọc có chút khó hiểu, nhìn lại vô váy trắng xòe như công chúa của mình, tròn mắt hỏi: “Anh bắt em mặc bộ váy này, lại còn muốn em cùng đi đến nơi nào đó.

Không lẽ hôm nay là sinh nhật của ai sao?”
Tử Lăng cười mỉm, không nói nhiều, chỉ đáp: “Đợi đến nơi rồi em sẽ biết.”
Chiếc ô tô đi mất khoảng hai mươi phút, cuối cùng lại dừng lại bên bờ biển.

Kinh Long không giáp biển nhiều, nói bờ biển cũng không hẳn.

Đúng hơn đây chỉ là một vịnh nhỏ đủ để vui chơi, chứ còn không đủ tầm để mở khu du lịch.

Bây giờ là khoảng bốn giờ chiều, lẽ ra nơi này sẽ rất nhộn nhịp, nhưng Cẩn Ngọc có suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao hôm nay bờ vịnh này lại vắng người như vậy.


Tử Lăng xuống xe trước, lịch tiệp mở cửa xe và giơ tay ra sẵn, Cẩn Ngọc vui vẻ hợp tác, đặt bàn tay mềm mại lên tay anh.

Anh cười cười, gió chiều thổi nhẹ vào mái tóc anh, khiến gương mặt điển trai này càng trở nên hút hồn người khác.

Anh nắm tay đưa cô xuống bậc thang, đợi đến khi chân cô chạm cát, lại ngỏ ý: “Tiểu Cẩn Ngọc, hay là bây giờ em nhắm mắt lại đi?”
“Để làm gì? Nhắm mắt rồi, làm sao em nhìn thấy đường để đi chứ?”
Tử Lăng cười cười, lấy một chiếc khăn nhỏ ra quấn quanh mắt cô: “Anh có một thứ muốn cho em xem, nhưng không phải bây giờ.

Em cứ việc nhắm mắt lại rồi tin tưởng anh là được.”
Nghe mấy lời ngọt ngào này của Tử Lăng, trái tim Cẩn Ngọc như tan chảy.

Cô ngoan ngoãn để anh che mắt mình lại, rồi nắm chặt lấy tay anh.

Vì cát dễ lún, nên bước đi của cô có phần loạng choạng, bản thân cũng có chút lo sợ.

Tử Lăng thấy vậy liền đến sau lưng cô, một tay nắm chặt tay cô, tay kia choàng qua vịn lấy vòng eo thon gọn:
“Được rồi, từ từ thôi, anh dìu em đi.”
“Em sợ…”
“Có anh ở đây rồi, đừng sợ!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK