Khoảng chín giờ tối, khi hai người đang ăn nhẹ ở phòng giải trí, Cẩn Ngọc bất ngờ nhận được cuộc gọi đến của Viên Tiểu Hoa.
Vì sợ Tử Lăng sẽ nghe thấy điều không hay, cô liền trốn ra bên ngoài nghe máy.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Chuyện gì nữa là thế nào? Chị em với nhau, không thể điện thoại hỏi thăm?”
Cẩn Ngọc nhếch mép cười khinh.
Trước nay bốn chữ “dĩ hòa vi quý” cô biết rất rõ, nhưng không hiểu sao từ lần gặp nhau ở bãi biển, Cẩn Ngọc lại chẳng bao giờ có suy nghĩ phải nhường nhịn những kẻ coi thường mình.
“Đừng giả nhân giả nghĩa.
Chị muốn gì thì cứ nói đi, còn không nói thì tôi sẽ cúp máy.”
“Khoan!” - Viên Tiểu Hoa nói lớn.
Cẩn Ngọc im lặng không nói lời nào, mắt hơi nheo lại như đợi chờ điều gì.
Cuối cùng, Viên Tiểu Hoa cũng lấy đủ dũng khí nói ra lời nhục nhã này:
“Cuối tuần sau là sinh nhật của mẹ chồng tôi.
Mẹ tôi nói muốn có viên kim cương tím của tập đoàn Tư Không.”
Cẩn Ngọc thản nhiên: “Rồi sao? Viên kim cương đó được đấu giá hẳn hoi mà.
Nếu chị muốn mua cho mẹ chồng, ba ngày nữa đến quảng trường Kinh Long đấu giá là được.”
Viên Tiểu Hoa tiếp tục ấp ấp úng úng, chưa từng trải qua cảm giác dưới cơ người khác, mà nay lại phải đi nài nỉ người mình luôn muốn đạp bẹp dưới chân, thật không cam tâm chút nào.
“Nhưng tôi… không có tiền.”
Cẩn Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, cả điệu cười lẫn giọng nói đều đầy mùi châm biếm: “Chị không có tiền? Chị là ai? Chồng chị là ai? Lời nói này đúng là khó tin đấy!”
Viên Tiểu Hoa cắn răng cũng khó nuốt trôi cục tức này.
Vốn dĩ nhà họ Viên cũng không phải danh gia vọng tộc gì, cô ta được gả về làm dâu nhà họ Hứa, cũng khó trách việc bị nhà chồng khinh thường.
Không chỉ khinh thường mà đúng hơn là mẹ chồng luôn coi Viên Tiểu Hoa là cái gai trong mắt, luôn luôn khó chịu, luôn luôn hậm hực.
Lần này có cơ hội lấy lòng mẹ chồng, Viên Tiểu Hoa đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Nhưng ngặt nỗi, từ khi cưới nhau về, cô ta chỉ như con thú cưng trong nhà, được phát lương theo tháng, mua sắm cũng phải cần kiệm hơn một chút.
Tiền thì cũng có, nhưng đã đổ hết vào chuyện thuê thám tử theo dõi Hứa Đình để xem hắn có ngoại tình hay không, phần lại mướn người hãm hại Cẩn Ngọc, vậy nên…
Nghĩ cũng thật nực cười.
Viên Tiểu Hoa dùng tiền mướn người hại Cẩn Ngọc, bây giờ lại muốn vòi tiền Cẩn Ngọc để mua sắm?
Cẩn Ngọc vẫn không chút lay động: “Chị không có tiền thì liên quan gì đến tôi?”
“Viên Cẩn Ngọc! Cô đúng là đồ máu lạnh.
Chúng ta là chị em mà, không lẽ tôi đã nói đến như vậy mà cô vẫn không chịu giúp?”
Cẩn Ngọc gật đầu: “Vì biết chúng ta là chị em nên tôi mới gọi chị là chị.
Vậy chị có biết mối quan hệ này không? Năm đó tôi không có tiền đóng học phí, còn chị dư dả mua sắm rồi du lịch, khi ấy chị có giúp tôi không? Lúc tôi mổ ruột thừa, chị có bỏ tiền ra đóng viện phí cho tôi không?”
Nghe cô nói vậy, Viên Tiểu Hoa đuối lý hoàn toàn, nhưng miệng vẫn cố chấp buông lời khó nghe: “Hừ! Tưởng thế nào, hóa ra cô cũng chỉ là đồ lòng dạ hẹp hòi.”
“Chị nói vậy, tôi thấy rất vui.” - Cẩn Ngọc cười nói một tiếng, rồi không ngại cúp máy ngang.
Khiến cho đối phương vốn dĩ nghĩ cô sẽ bị mấy lời nói khích của mình làm lay động, không ngờ một mình cô ta tức càng thêm tức.
Cẩn Ngọc cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không để những chuyện vô nghĩa thế này làm nặng đầu óc.
Nhưng lúc cô định quay lưng đi vào, đột nhiên có một giọng nói của đàn ông vừa quen vừa lạ vang lên:
“Chị dâu, lâu quá không gặp!”
Cẩn Ngọc giật mình, vội xoay người lại.
Nhìn thấy đối phương, tâm trí cô liền pha trộn giữa sự bất ngờ và sợ hãi.
Theo bản năng khi nhìn thấy nguy hiểm, Cẩn Ngọc vội lùi mấy bước về sau:
“Sao anh lại ở đây?”
Tư Không Tà Dương cho một tay vào túi, dáng vẻ phong lưu đa tình toát ra “thành mùi hương”.
Anh ta không ngượng ngùng, lại dường như muốn được nước lấn tới, tiến đến gần sát Cẩn Ngọc, cúi đầu xuống nhìn cô:
“Tôi tới đây à? Chắc là vì chị quá quyến rũ rồi?”.
Danh Sách Chương: