Khoảng 6h tối, cuối cùng Hứa Đình cũng có một ngày đi làm về sớm.
Ngoài mặt là nói muốn trở về nhà để nghỉ ngơi và vun đắp tình cảm với Viên Tiểu Hoa, trong lòng là do người đẹp nào đó của anh ta bận việc đột xuất nên không thể hẹn nhau được.
Vậy mà Viên Tiểu Hoa vẫn một lòng nghĩ Hứa Đình đi làm về sớm là vì mình.
Hứa Đình bực dọc quăng chiếc áo vest lên ghế sofa, vừa xắn tay áo vừa hướng mắt nhìn sang căn biệt thự đang sáng đèn bên cạnh:
“Căn nhà bên cạnh chúng ta đã có người mới dọn đến rồi sao? Trông cũng náo nhiệt lắm.”
“Rõ ràng là bật đèn cho có.
Chỉ có một người phụ nữ sống một mình ở đó, làm sao có thể nhộn nhịp được?” - Viên Tiểu Hoa bĩu môi kể lại.
Hứa Đình há hốc mồm: “Một người phụ nữ đơn chiếc cũng có thể sống ở trong khu này sao? Nhà họ Hứa chúng ta giàu như vậy, cũng phải là góp thêm từ nhà ngoại anh, chúng ta mới sống nổi ở đây đấy.”
Viên Tiểu Hoa thể hiện rõ nét chán chê trên gương mặt: “Bởi vậy mới nói, đúng là vô lý hết sức.
Nhưng nếu có đại gia bao nuôi cô ta, không phải đã trở thành vô cùng hợp lý rồi sao?”
“Đại gia gì vậy?”
Viên Tiểu Hoa vừa nói dứt câu, ngoài cửa đã vọng lên giọng ai đó nhẹ nhàng mà lại quyến rũ lạ thường.
Hứa Đình và Viên Tiểu Hoa đồng loạt nhìn ra cửa, thấy Roulia đang đứng đợi ở đó, trên tay còn cầm theo một hộp quà không quá to, nhưng có vẻ rất “nặng”.
“Choảng!”
Vừa nhìn thấy Roulia, tách trà trong tay Viên Tiểu Hoa liền rơi thật mạnh xuống đất, bể tan tành.
Cô ta vội đứng dậy, vẻ hoảng loạn thể hiện rõ ràng trên gương mặt:
“Cô… tại sao cô lại ở đây?”
Roulia nghiêng đầu cười thích thú: “Tôi là hàng xóm mới, vốn chỉ định đến chào hỏi mấy câu để đôi bên sau này dễ bề qua lại.
Không phải Hứa phu nhân định đuổi người ngay từ lần đầu gặp mặt chứ?”
Hứa Đình vốn thấy Roulia trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.
Dù sao màu tóc và cách trang điểm của cô đã khác xưa rất nhiều.
mà bản thân Hứa Đình cũng chẳng ấn tượng với người phụ nữ nào quá lâu, nên đúng là không thể nhớ ra ngay được.
Thấy thái độ của Viên Tiểu Hoa thiếu lịch sự như vậy, anh ta vội xua tay: “Không có, không có! Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, đương nhiên là chúng tôi rất hoan nghênh cô đến.
Mời cô vào nhà!”
Roulia cười tít mắt, dựa vào sự cho phép của gia chủ mà ngang nhiên bước vào nhà Viên Tiểu Hoa, còn tự nhiên đến mức ngồi ngay xuống chiếc sofa rời đối diện Hứa Đình, cũng là cạnh bên chiếc sofa đôi mà Viên Tiểu Hoa đang ngồi.
Càng gần Roulia, Viên Tiểu Hoa càng né như né tà.
Cô ta run đến nói năng lắp bắp, chỉ tay vào Roulia tra hỏi:
“Cô! Nói mau, tại sao cô vẫn còn sống?”
Roulia tỏ vẻ không hiểu: “Hứa phu nhân đang nói gì vậy? Không lẽ tôi phải chết sao?”
“Cô còn giả vờ giả vịt gì nữa? Viên Cẩn Ngọc, cô mau trả lời tôi đi!”
Roulia làm bộ ngây thơ, còn vỗ tay cái bốp như thể mới nhớ ra điều gì: “À! Thì ra là cái tên này! Mới mấy hôm trước cũng có người gọi tôi như vậy.
Nhưng xin lỗi Hứa phu nhân, tên đầy đủ của tôi là Roulia Gomzeleth, tôi hoàn toàn không biết người tên Viên Cẩn Ngọc là ai cả.
Nghe Viên Tiểu Hoa nhắc đến ba chữ “Viên Cẩn Ngọc”, Hứa Đình mới sực nhớ ra.
Nhưng rõ ràng ngoài gương mặt, Roulia này đâu có điểm gì giống Viên Cẩn Ngọc? Phong thái khác hẳn, gu ăn mặc cũng khác, thái độ càng khác.
Hứa Đình bỏ mặc những lời nói năng vô lý của Viên Tiểu Hoa, chỉ ra hiệu cho cô ta nên ngậm miệng lại.
Anh ta nhìn Roulia một lượt từ trên xuống dưới.
Rõ ràng là gương mặt này, vóc dáng này, phong thái này đều ăn đứt Viên Tiểu Hoa.
Hứa Đình nuốt nước bọt, dặn lòng trước mặt Viên Tiểu Hoa tất nhiên không nên làm gì manh động.
Tuy đang “thèm rỏ dãi” nhưng vẫn gắng sức tỏ ra bình thường hết mức có thể:
“Cô Roulia là Kiều bào sao? Trông cô không có nét gì của người nước ngoài cả.”
Roulia chống tay lên cằm, đôi môi quyến rũ và lanh lẹ đáp: “Hứa thiếu gia đúng là có mắt nhìn.
Tôi là người Mỹ gốc Hoa.
Hiện tại đang có một số dự án ở đây nên mới tùy tiện mua một căn nhà vừa đủ sống ở tạm một thời gian.
Đợi khi công việc hoàn thành, có lẽ tôi sẽ về lại Mỹ.
Đương nhiên trong thời gian tôi ở đây vẫn cần rất nhiều sự giúp đỡ từ Hứa thiếu gia và Hứa phu nhân rồi!”
Nói rồi, Roulia “biết điều” đến mức tự động dâng quà tận tay, còn không quên để lại danh thiếp rồi vờ bận rộn, tìm cớ rời đi.
Viên Tiểu Hoa chưa kịp thông não chuyên cô đến nhanh như cơn gió, đã phải giật mình trước việc cô đi còn nhanh hơn Tôn Hành Giả cưỡi mây.
Người phụ nữ này quả thật quá điên khùng.
Trong lòng Viên Tiểu Hoa thầm nghĩ, nếu trên đời này thật sự có chuyện người giống người, thì những người có gương mặt giống Viên Cẩn Ngọc đều là những kẻ chuyên gây phiền phức hết cả.
Đoạn, hai vợ chồng tò mò mở hộp quà ra xem.
Quà Roulia đem đến chỉ hàng món hàng nhỏ trên tay, hộp quà bên ngoài cũng chẳng có gì gọi là đặc sắc.
Viên Tiểu Hoa cũng không mấy mong chờ, chỉ là bản tính tò mò của con người thôi thúc cô ta mở ra xem thôi.
“Ô! Đây là…”
Viên Tiểu Hoa há hốc mồm, suýt chút nữa đã không dám tin là đôi mắt này vừa nhìn thấy cái gì.
“Anh… đây… đây có phải là kim cương thật không? Cô gái đó… cô ta tặng cho em cả một chiếc nhẫn kim cương sao?”
“Còn anh… được tặng một chiếc Marie Antoinette!”
“Đó là gì vậy?”
Hứa Đình nuốt nước bọt: “Là đồng hồ con lắc của Thụy Sĩ, loại này cũng phải gần 30 triệu đô la!”.
Danh Sách Chương: