Tư Không Tình đang bị chọc tức tới đỉnh điểm, nhưng ngoài mặt chỉ chau mày, tỏ ra không quá khó chịu: “Anh cũng có tư cách nhắc đến tên người đó trước mặt tôi?”
Tư Không Tam nhún vai, như thể bản thân chưa từng làm gì sai trái: “Cô tư sao vậy? Tôi giúp cô tìm được con gái ruột, cô lại ăn nói với tôi kiểu này?”
“Anh ba nghĩ tôi là con nít chắc? Viên Cẩn Ngọc là con gái lớn của nhà họ Viên, với đứa con gái yểu mệnh của tôi chẳng có liên quan gì cả!”
Tư Không Tam thở dài, lại lấy trong túi quần ra hai bức hình, một là hình của Cẩn Ngọc, bên kia là hình lúc còn trẻ một người đàn ông tên Lâm Thanh Long, cũng là người mà Tư Không Tình vẫn còn ôm mộng cho đến tận bây giờ.
Cả hai bức hình chụp còn góc mặt, được đặt cạnh nhau trên bàn.
“Cô tư nhớ tương Lâm Thanh Long nhiều như vậy, không lẽ không tự mình cảm nhận được Viên Cẩn Ngọc của bây giờ rất giống cậu ta hai mươi sáu năm trước sao?”
Tư Không Tình liếc nhìn hai bức hình, sau đó không kìm chế được, hai mắt liền rưng rưng.
Ngay từ lần đầu tiên khi thấy hình chụp của Viên Cẩn Ngọc, bà đã cảm thấy có điều gì đó rất thân thuộc.
Đến khi gặp cô lần đầu ở bữa ra mắt gia đình, bản thân bà đương nhiên cảm nhận được cô giống ai.
Có điều,...!có điều làm sao Tư Không Tình dám tin chuyện này là thật chứ?”
Tư Không Tam bắt trọn được sự đau khổ đang thể hiện trên gương mặt Tư Không Tình, lại lên tiếng cho thuộc hạ mang vào một phong bì lớn, cũng khá dày.
Đoạn, ông ta quăng xuống bàn, đè lên hai bức ảnh.
“Sợ cô tư không chịu chấp nhận sự thật, tôi đã cất công cho thám tử điều tra về nhà họ Viên.
Đúng thật là vào hai mươi mốt năm trước, họ có nhận nuôi một bé gái năm tuổi từ cô nhi viện.
Tôi nói như vậy, chắc cô cũng biết là ai?”
Tư Không Tình cố chấp không tin, cầm phong bì và mạnh tay xé lớp bên ngoài, càng đọc những thông tin và xem hình ảnh chụp trộm bên trong, nước mắt càng lưng tròng.
“Haizzz, chẳng trách bọn người nhà họ Viên chưa bao giờ yêu thương Viên Cẩn Ngọc.
Đến tiền sinh hoạt lúc đi du học cũng là một mình con bé tự trang trải.
Cháu gái nhà Tư Không sao lại đáng phải chịu những cảnh này? Cô tư nói có đúng không?” - Tư Không Tam tiếp tục nói khích.
Hai tay Tư Không tình bóp chặt xấp tài liệu, nước mắt đã thấm ướt hai gò má, nhưng vẫn cương quyết đến cùng: “Anh nói dối! Chắc chắn những thứ này chỉ là giả thôi!”
Tư Không Tam nhếch môi cười khẩy, lại giơ tay xem đồng hồ rồi ngoảnh mặt rời đi: “Nếu không tin, cô tư có thể tự đi điều tra.
Tôi cũng thương cháu gái mình, thương cho gia tộc chúng ta nên mới không muốn để hai cháu của mình tiếp tục đi vào con đường lầm lỗi, vậy thôi!”
Sau khi Tư Không Tam rời đi, căn phòng bỗng yên ắng lạ thường.
Tư Không Tình ngồi phịch xuống ghế, thờ thẩn như người mất hồn.
Cũng không biết là bao lâu, bà mới bình tâm trở lại.
Nhìn đống tài liệu hỗn loạn khắp nơi, nỗi sợ trong lòng bà càng trở nên kinh khủng.
Bà vội nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó, rất nhanh đã được phản hồi.
“Alo? Tôi là Tư Không Tình.
Tôi muốn anh điều tra giúp một chuyện.”
“Xin phu nhân cứ nói!”
“...”
—--------------
Nửa đêm, tại quán rượu của Mạn Tường.
Khách hàng đã về gần hết, chỉ có một cô gái vẫn còn ngồi lại, uống hết chai này đến chai khác, nhưng làm đổ ra ngoài quá phân nửa, không nhưng vậy còn không ngừng ăn nói luyên thuyên.
Nhân viên nhìn đồng hồ, lắc đầu ngán ngẩm.
Đã sắp đến giờ đóng cửa quán, nhưng hình như cô gái kia còn chưa có ý định ra về.
Đúng lúc này, Mạn Tường đến vỗ vai nhân viên, khiến anh ta mừng quýnh.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ông chủ! May quá! Ông chủ xem, cô gái đó đã ngồi ở quán chúng ta rất lâu, quán sắp đóng cửa nhưng cô ấy vẫn còn chưa chịu về.”
Mạn Tường khó hiểu: “Thì cứ mời cô ấy về, đâu có sao?”
“Nhưng…”
Mạn Tường nhìn vẻ mặt rối bời của nhân viên mà chỉ biết bất lực.
Có phải anh đã quá dễ dãi không? Bây giờ cũng không rõ ai chủ, ai tớ nữa.
Mạn Tường thở dài một hơi, đành tự mình xử lý chuyện này.
Anh tiến đến gần chỗ cô gái đang quay lưng lại với mình, nhỏ giọng:
“Cô gái, quán rượu của chúng tôi sắp đóng…”
Mạn Tường nói còn chưa dứt câu, đối phương chợt quay đầu lại, không chịu nổi mà ói hết những thứ vừa ăn ra ngoài, vừa hay lại dính hết lên bộ quần áo yêu thích của anh.
Xong, cô gái vì quá say mà ngất đi.
Mạn Tường dù giật mình, nhưng vẫn nhanh tay kịp đỡ đầu cô lại, không để tóc cô dính vào bộ quần áo đang dính bẩn của mình.
Anh giận dữ lay người đối phương, không ngừng gọi:
“Cô gái, cô mau tỉnh dậy đi!”
Cô gái bị Mạn Tường lay người liên tục, tóc tai rối bời, trong một khoảnh khắc lại lộ ra gương mặt quen thuộc.
“Vũ Di Giai???”.
Danh Sách Chương: