Hai hôm sau, trên đường đi đến công ty.
Cẩn Ngọc ngồi cạnh Tử Lăng ở hàng ghế sau, cẩn thận đọc lại từng ghi chép công việc mà mình đã bỏ lỡ trong lúc ở nhà.
Hôm được Mạn Tường “khai sáng”, Cẩn Ngọc đã dành cả đêm để suy nghĩ về những gì đang xảy ra xung quanh cô.
Quả thực, chính cuộc sống của cô mà cô còn không có khả năng nhìn thấu.
Những lời Mạn Tường nói cũng hoàn toàn chính xác.
Dù sao này cô và Tử Lăng có đi chung con đường dài hay không thì hiện tại, hai người vẫn đang ngồi trên một chiến tuyến.
Cẩn Ngọc dù có muốn sống tự do thanh thản đi chăng nữa, thì trước hết cũng phải mạnh mẽ để bảo toàn mạng sống trước đã.
Huống hồ là, cô cũng không phải người vô tình đến mức quên hết những gì Tử Lăng đã giúp đỡ mình.
Thấy sắc mặt Cẩn Ngọc cuối cùng cũng tươi tắn hơn, lại còn chịu đến công ty làm việc, Tử Lăng cũng lấy làm vui mừng.
Nhưng sâu trong lòng anh cũng dấy lên được cảm giác bất thường.
Không đơn thuần gì một người ám ảnh suốt một thời gian dài, chớp nhoáng không bị tác động từ bên ngoài mà thay đổi 180 độ.
“Tiểu Cẩn Ngọc, em thấy thế nào rồi?”
Cẩn Ngọc chớp mắt, tỉnh như không: “Lúc ăn sáng tôi có thấy hơi đau bụng, nhưng bây giờ ổn hơn rồi.”
Tử Lăng chau mày, đột nhiên nắm tay Cẩn Ngọc: “Tôi không hỏi chuyện đó.
Em biết tôi đang thắc mắc điều gì mà?”
Cẩn Ngọc chợt thay đổi ánh mắt, nhìn Tử Lăng đầy xúc động nhưng không biết nên đáp như thế nào.
Chẳng lẽ cô lại bảo mình trốn ra ngoài nghe Mạn Tường khuyên nhủ? Hơn nữa, Mạn Tường cũng đã dặn dò cô không được kể về cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất là… chuyện về tấm danh thiếp đó.
Cẩn Ngọc thở dài một hơi, biết không thể nói dối, cũng dặn lòng không nói ra sự thật:
“Nếu tôi nói tôi tự mình đứng dậy, anh có tin không?”
“Tôi không muốn nói không với em.”
Cẩn Ngọc cười mỉm, trong lòng đặt ra câu hỏi tại sao trên đời lại có người tử tế như anh, lại còn hiện diện ngay trước mặt cô thế này.
Cẩn Ngọc không rõ mình thật sự có tình cảm với Tử Lăng hay không, nhưng cô lại nghĩ, nếu có một người như anh dành tấm chân tình cho mình, cô cũng nguyện ở cạnh người đó đến đầu bạc răng long.
Có lẽ khi trưởng thành rồi, người ta không cầu có một tình yêu sống chết có nhau.
Một tình yêu biết lo lắng, vun đắp cho nhau đến già mới là loại tình yêu vĩnh cửu - hoặc có thể do Cẩn Ngọc chưa từng có một gia đình êm ấm, nên mới thèm khát như vậy.
Tử Lăng thấy Cẩn Ngọc như không muốn trả lời, nên cũng thôi không làm khó cô nữa.
Anh thở mạnh một hơi, vội chuyển chủ đề:
“Đúng rồi, nghe nói chị gái của em kết hôn rồi?”
“Phải.
Hình như ngày cưới là sau hôm tôi bị tai nạn.
Dù sao bọn họ cũng không gửi thiệp cho chúng ta nên cũng không quan trọng.
Quà cưới tôi cũng gửi đi rồi, như vậy là trọn lễ nghĩa.”
Tử Lăng khẽ giật mình: “Gửi quà cưới đi? Hình như tôi chưa thanh toán chi phí cho em?”
Cẩn Ngọc xua tay: “Không quan trọng.
Tôi có tiền mà.”
Tử Lăng thở dài, tự trách bản thân mình đã quá sơ xuất.
Anh vội lấy ví tiền ra, còn cẩn trọng giả mù, mò mẫn một lúc lâu mới lấy ra được tấm thẻ đen sáng bóng.
“Đây.
Em giữ đi.”
“Tôi giữ thẻ của anh làm gì?” - Cẩn Ngọc tròn mắt.
“Em là vợ tôi, sau này nhất định sẽ cần rất nhiều chuyện liên quan đến tiền.
Cứ giữ lấy và dùng, như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Cẩn Ngọc lắc đầu lia lịa, đẩy đưa tấm thẻ ngược lại phía Tử Lăng: “Không đâu.
Tôi chỉ thoải mái nếu dùng tiền của mình.”
Tử Lăng đương nhiên không chịu thua, nhưng còn chưa kịp nói thêm lời nào thì tài xế vội báo cáo:
“Giám đốc, không ổn rồi! Theo tôi quan sát, có một chiếc ô tô đang đuổi theo chúng ta.
Phía trước lại là…”
Cẩn Ngọc vội nhìn gương chiếu hậu, lại nhìn biển báo bên ngoài, hốt hoảng nói: “Đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông?”
Tử Lăng nghiến răng ken két, nét mặt ôn hòa đã được thay đổi thành sắc mạnh lạnh tạnh vô cùng nghiêm trọng: “Mau, tăng tốc và cắt đuôi chúng đi.”
===================
Người của ai đang đuổi theo Cẩn Ngọc và Tử Lăng?
A.
Dã Đồ Dương
B.
Tư Không Tà Dương
C.
Tư Không Tình
D.
Viên Tiểu Hoa.
Danh Sách Chương: