Một tuần sau, dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng do Lăng Tư làm chủ thầu sắp đi vào hoạt động, do vậy phải có người đại diện hoặc đích thân Tử lăng đến kiểm kê công trình trước vài ngày.
Lần này, cả Cẩn Ngọc và Tử Lăng đều làm người đại diện.
Nhiệm vụ của anh và cô là đi đến trải nghiệm thử dịch vụ của suối nước nóng trong ba ngày, vừa là một ưu đãi của chủ đầu tư, vừa để Lăng Tư có cơ hội rà soát lại toàn bộ công trình.
Cẩn Ngọc và Tử Lăng vừa đến nơi đã được nhân viên hướng dẫn lên tận phòng nghỉ.
Bọn họ sắp xếp cho hai người ở phòng vip, từ cửa sổ ban công có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của khu này.
Cẩn Ngọc mở cửa kín, vươn cao hai tay hít vào một hơi trong lành, gương mặt tươi trẻ như vừa được sống lại thêm một lần nữa.
Tử Lăng nhìn cô không chớp mắt lấy một lần, đến mức Cẩn Ngọc phải ngượng ngùng lên tiếng:
“Anh… có chuyện gì sao?”
“Không có gì hết.”
“Không có gì sao lại nhìn tôi?”
Tử Lăng nhếch môi quyến rũ, chống một tay lên cằm, bộ dạng ngắm nghía càng trở nên say đắm hơn: “Tôi cũng nghĩ là có chuyện gì đó, nhưng quên mất rồi.
Em khiến tôi không nhớ được lời nào để nói.”
Cẩn Ngọc chớp chớp mắt, đôi má ửng hồng ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Cô loay hoay một hồi, lại chạy đến giường sắp xếp hành lí, vờ chưa nghe thấy gì.
Tử Lăng nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, không hiểu vì sao càng muốn được nước lấn tới.
Anh đứng dậy khỏi ghế, tay bỏ vào túi quần, định đi đến xếp quần áo phụ cô, nhưng giữa chừng đột ngột khựng lại.
Anh liếc mắt khắp xung quanh, tuyệt nhiên không hề cử động phần đầu.
Được một hồi lại nói với Cẩn Ngọc:
“Tiểu Cẩn Ngọc, dừng lại đi.”
“Sao?” - Cẩn Ngọc giật mình.
“Tôi muốn dùng điện thoại.”
Cẩn Ngọc không hiểu, nhưng vẫn tròn mắt đưa điện thoại cho anh.
Tử Lăng cầm lấy, động tác sử dụng lại chậm chạp như đang giả mù khiến cô càng thêm hoang mang.
Đây là phòng nghỉ của hai người, tại sao anh phải giả vờ làm gì chứ?
Tử Lăng mở ghi chú ra, gõ trên bàn phím mà không cần nhìn rồi lại đưa cho Cẩn Ngọc.
“Trong vali của tôi có một thiết bị đo sóng âm.
Em dùng nó để kiểm tra căn phòng này đi.”
Đọc xong nội dung trong ghi chú, Cẩn Ngọc lại bị thêm một pha bất ngờ.
Cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn làm theo những gì Tử Lăng nói.
Sau khi đo xong, cô thở phào nhẹ nhõm vì trong phòng không có tín hiệu đáp lại.
“Tử Lăng, anh đa nghi quá rồi.
Chúng ta chỉ đang đi kiểm nghiệm công trình thôi, đừng lo lắng quá.”
Tử Lăng vẫn nửa tin nửa ngờ, cứ cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng không tìm được điểm khả nghi nên tạm thời chịu thua vậy.
Nhưng sự thật, trực giác của anh đã đúng.
Ở bên ngoài ban công phòng của hai người có camera quay lén, vì sợ gắn trong phòng sẽ bị phát hiện, nên chỉ có thể âm thầm đặt sau chậu cây xanh trang trí ở ban công.
Cũng vì đặt ở đó, người đang âm mưu phía sau chỉ có thể quan sát được lúc Cẩn Ngọc ra ngoài hóng gió, khiến hắn nửa hậm hực nửa hài lòng.
Người đó, không ai khác chính là Tư Không Tà Dương.
Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, chân bắt chéo, trước mặt là hàng chuỗi hình ảnh ghi được từ các camera trong khu nghỉ dưỡng, nhưng kì lạ là anh ta vẫn chỉ tua đi tua lại đoạn của Cẩn Ngọc dù không thu được điều gì quan trọng.
Tà Dương cầm ly rượu vang đắt đỏ, khẽ lắc nhẹ rượu trong ly, khóe môi truyền đến một cảm giác đắng nghét.
“Vẫn là gương mặt đó.
Đáng ghét thật.
Cô ta muốn quyến rũ mình à?”
—-----------
Buổi chiều, sau khi dùng bữa xong, Tử Lăng và Cẩn Ngọc cùng nhau đi dạo quanh khu nghỉ dưỡng.
Tử Lăng lấy lý do muốn tranh thủ thời gian kiểm nghiệm công trình, nhưng thực chất là đang muốn ngắm hoàng hôn cùng cô.
Cẩn Ngọc lại không nghĩ ngợi nhiều, dễ dàng mắc bẫy.
Hai người đi tới đi lui, nhìn trời cũng nhìn, ngắm cảnh cũng ngắm, hết nói chủ đề này lại sang chủ đề khác.
Đến lúc đi đến gốc cây bằng lăng, Cẩn Ngọc chợt dừng lại, gương mặt hài lòng ngắm nhìn từng chùm hoa tím lịm.
“Em thích bằng lăng à?”
“Phải.
Đẹp lắm đúng không?”
Tử Lăng vừa nhìn cô vừa cười: “Đẹp.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ em sẽ thích hoa này.
Có lý do nào không?”
Cẩn Ngọc trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng lại trả lời một cách qua loa: “Tôi không rõ nữa.
Nhà họ Viên không trồng hoa này, tôi cũng không được thường xuyên ngắm bằng lăng.
Nhưng không hiểu vì sao trong kí ức của tôi luôn có màu tím của hoa bằng lăng.
Có khi đây là trùng hợp cũng nên?”
Tử Lăng khẽ gật đầu, giơ tay vuốt ve mái tóc đen bóng mượt của Cẩn Ngọc, tấm tắc khen:
“Em biết gì không? Tóc em mềm như cánh hoa bằng lăng vậy.”
“Thật sao?” - Cẩn Ngọc mỉm cười.
Thường thì cô sẽ ngại ngùng trước những lời nói thế này của Tử Lăng, nhưng cô lại đặc biệt thích được người khác khen về mái tóc của mình.
Cô không tự tin hoàn toàn về bất cứ thứ gì, chỉ riêng mái tóc này là điều khiến cô tự hào nhất.
“Nếu lo sợ tôi nói dối, em có thể kiểm tra thử.”
“Kiểm tra thế nào?”
Tử Lăng chợt cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cẩn Ngọc, đặt nó lên ngực trái của mình, hai mắt nhìn cô si mê đến không rời:
“Người ta thường nói, nếu ai đó nói dối, họ sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Còn nếu họ nói chuyện với người mình thích, thì nhịp tim sẽ đập nhanh hơn bình thường.”
Cẩn Ngọc ngước mặt lên nhìn anh.
Đôi mắt cô có thể nhìn thấy sự ân cần trong ánh mắt kia, tay lại có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang loạn nhịp.
Một làn gió nhẹ thổi qua, vài bông hoa bằng lăng rơi xuống, còn hai người vẫn cứ như bất động.
Tử Lăng nói vòng nói vo, không phải là đang muốn nói thích Cẩn Ngọc rồi sao?
Phía xa xa, Tư Không Tà Dương đứng trên ban công, dùng ống nhòm quan sát hai người không rời.
Không hiểu vì sao, nhìn hai người họ ân ân ái ái, trái tim anh ta lại có cảm giác gì đó không yên.
Anh ta thở mạnh một hơi để điều khí, khuôn mặt lạnh lùng như ngày mình xả súng giết người: “Để tôi xem, hai người còn có thể hạnh phúc được bao lâu?”
Nói rồi, Tà Dương liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho ai đó, giọng ra lệnh: “Kế hoạch thế nào rồi? Có thể đẩy nhanh một chút không?”.
Danh Sách Chương: