Hôm sau là chủ nhật, Vân Thường Hi không có lịch học nên ngủ nướng trên giường. Hạ Phi Phi không cho phép cô bạn thân của mình phí hoài tuổi trẻ nhiệt huyết như vậy nên bảy rưỡi đã sang dựng đầu cô dậy, rủ đi mua sắm. Vân Thường Hi thực sự không có tâm trạng, chắp tay cầu xin Hạ Phi Phi:
- Cho tớ ngủ thêm đi, tớ không muốn đi đâu cả.
Nhưng Hạ Phi Phi đã sang đến đây, nhất định không thể về tay không. Cô quả quyết nói:
- Cậu dậy mau, con heo lười này. Cậu ngủ thì nỗi buồn nó tự tiêu được chắc. Không nói nhiều, hôm nay đại gia Hạ Phi Phi bao nuôi cậu, muốn cái gì chốt đơn cái nấy. Cơ hội ngàn năm có một, còn không mau nhận lấy? Ngay cả người yêu tớ cũng không có được cái ưu đãi siêu đặc biệt này đâu.
Vân Thường Hi hết cách với cô, bất đắc dĩ phải rời khỏi giường. Lúc hai người ra khỏi nhà đã là tám giờ mười phút. Hai người ăn sáng xong thì bắt đầu càn quét mấy cửa hàng quần áo bên đường sau đó mới vào trung tâm thương mại tiếp tục mua sắm. Hạ Phi Phi còn dẫn cô đi spa, làm móng, tóm lại là tân trang toàn diện.
Vân Thường Hi đi cùng bạn thân không biết đã nói bao nhiêu chuyện, nỗi buồn trong lòng vơi đi phân nửa. Đến tối, họ định cùng nhau đi ăn lẩu nhưng ngặt nỗi hôm nay là chủ nhật, hai người lại không đặt chỗ trước nên bây giờ không còn chỗ trống. Hạ Phi Phi nhìn điện thoại rồi chợt nảy ra suy nghĩ:
- Hay là ghé sang khu chợ đêm gần rạp chiếu phim? Tiện thể hôm nay có chiếu phim trinh thám gì đó, tớ nghe Quang Châu Tự nói phim này nổi cực, hay lắm đấy.
Cô nghĩ ngợi vài giây rồi gật đầu. Cũng lâu rồi cô chưa đi xem phim, kể từ lần cuối đi với Lập Khang Dụ. Đột nhiên nhớ đến anh, trái tim cô chùng xuống vài nhịp. Cái tên này, dễ nhớ lại khó quên.
Hạ Phi Phi chọn vé suất tám giờ bốn mươi lăm, sau đó kéo tay Vân Thường Hi đi dạo chợ đêm. Hôm nay cô không có tâm trạng chọn váy áo lòe loẹt, chỉ mặc quần jean và áo ôm bó sát hở bụng. Thế nhưng vóc dáng mảnh mai và gương mặt xinh đẹp kia nhanh chóng thu hút ong bướm. Từ nãy đến giờ không dưới mười người ngoái đầu nhìn lại. Hạ Phi Phi kéo tay cô cười thầm, chọc ghẹo:
- Này, cục cưng hôm nay đào hoa quá, không biết làm bao nhiêu anh mê mẩn rồi. Khi nãy tớ thấy anh trai mặc quần áo bóng rổ đằng kia cũng nhìn cậu đấy, chứng nhận là siêu cấp đẹp trai nhé!
Vân Thường Hi cười nhạt, bĩu môi tinh nghịch với Hạ Phi Phi. Lớn lên xinh đẹp cũng là một loại tài năng.
Tám giờ ba mươi lăm phút, Lập Khang Dụ và Mai Tiểu Phương đã có mặt ở rạp chiếu phim. Hai người vừa ăn xong thì ghé qua đây cho kịp giờ. Mai Tiểu Phương cố tình ăn mặc xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, hai má không cần tô cũng tự nhiên ửng đỏ. Cô nhẹ giọng nói:
- Em vào lấy vé, anh mua bắp nước nhé!
Lập Khang Dụ gật đầu, nhanh chóng đi mua. Mai Tiểu Phương cứ cười suốt từ nãy đến giờ, có thể nhìn ra tâm tình rất tốt. Hai người đứng chờ ở đại sảnh chờ soát vé. Mai Tiểu Phương không quen đi cao gót, đứng lâu hơi mỏi chân, lúc tiến tới phía trước đột nhiên loạng choạng, ngã về phía anh. Lập Khang Dụ theo thói quen định dùng tay đỡ lại nhưng hai tay đều bận nên đưa cánh tay ra trước cho cô dựa vào. Tuy khoảng cách hai người rất gần nhưng chưa chạm vào nhau, Lập Khang Dụ trong tiềm thức có chút né tránh, cảm giác hơi bài xích. Thế nhưng, nhìn từ xa lại rất khó thấy rõ khoảng cách nhỏ đó.
Lập Khang Dụ bất giác cảm thấy có người đang nhìn mình, nhíu mày quan sát. Không có ai cả. Anh suy nghĩ một hồi, không phát hiện điều gì bất thường nên theo hướng dẫn mà đi vào trong.
Trùng hợp là, Vân Thường Hi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Hạ Phi Phi còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy cô chạy vụt đi. Hạ Phi Phi vội đuổi theo, miệng gọi lớn:
- Thường Hi, chậm thôi. Cậu dừng lại đã, đợi tớ!
Vân Thường Hi vừa chạy vừa khóc, bộ dạng thê thảm vô cùng. Cô chỉ cảm thấy trái tim đau đến nghẹt thở, đau đến tận xương tủy. Cô không biết đã chạy bao lâu, cảnh vật trước mắt mờ đi, hai tai ù dần. Đến khi cánh tay bị Hạ Phi Phi nắm được, cô mới ngồi gục xuống vệ đường bật lên nức nở.
- Phi Phi, phải làm sao đây? Tớ đau quá, không thở nổi mất.
Hạ Phi Phi vỗ lưng cô an ủi.
- Không sao, không sao. Cậu bình tĩnh lại đã, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi được không?
Vân Thường Hi được Hạ Phi Phi ôm lên nhưng hai chân run rẩy không đứng vững, chỉ còn cách ngồi xuống lại. Hạ Phi Phi cuống quýt hết cả, định gọi lái xe tới nhưng bị cô chặn lại. Vân Thường Hi thều thào:
- Chúng ta... đi uống rượu đi.
Hạ Phi Phi không có cách nào từ chối bèn chiều theo ý cô. Cả hai bắt xe taxi đi tới quán pub gần đó. Không gian yên tĩnh vừa đủ lại không quá thiếu cảm giác an toàn, rất thích hợp cho hai người con gái lui tới. Vân Thường Hi gọi Pavlova Cocktail, nhấm nháp một chút rồi nói, giọng nói vương chút buồn rầu:
- Sáng nay tớ tới tìm chú ấy, chú bị thương rồi. Tớ đau lòng muốn xem vết thương nhưng chú ấy không cho. Hình như hôm nay chú lại ghét tớ thêm một chút.
Hạ Phi Phi ngồi bên cạnh không biết nên an ủi thế nào, chỉ im lặng vỗ nhẹ vào vai cô. Vân Thường Hi đỏ mắt, hai hàng lệ đã sắp trào ra.
- Chú vừa về đã hẹn chị gái kia đi xem phim, có lẽ tình cảm rất tốt. Còn tớ thì sao? Nhưng mới mấy ngày trước còn đang độc thân, sao bây giờ lại... Phi Phi, cậu nói xem tớ phải làm sao đây?
Hạ Phi Phi thở dài, mặt thương cảm nhìn cô bạn thân mình đang khóc.
Thường Hi, nếu đã biết rõ rồi thì buông bỏ thôi. Cậu đừng giày vò bản thân thêm nữa. Cậu cứ thế này mãi, chú Lập cũng khó xử.
Vân Thường Hi hiểu rõ điều này, chỉ là tình cảm trong lòng không có cách nào ngăn lại được. Tựa như sông vỡ đê, ồ ạt cuộn dâng. Cô khóc rất lâu, khóc đến mức hai mắt sưng đỏ. Hạ Phi Phi không cho cô uống rượu nữa, một mực bắt cô về nhà.
Hạ Phi Phi dẫn cô lên tận phòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới về. Mỹ Tuyết Lệ đứng ở chân cầu thang, hỏi han Hạ Phi Phi tình hình một lượt. Bà lo lắng ngước nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, lắc đầu thở dài.
Danh Sách Chương: