• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thường Hi không muốn để Lập Khang Dụ ngại ngùng, không thoải mái bèn kéo tay anh vào ghế ngồi sát mình. Vân Chính Toàn ra hiệu cho người giúp việc rót cho anh một ly rượu, sau đó nâng ly của mình lên, lớn giọng nói:

- Hôm nay là ngày vui, cả con trai lẫn con gái đều đã tìm được một nửa của đời mình. Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng!. Web‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ ⩵‎ t‎ r????????tr????yen.????n‎ ⩵

Sáu người cùng đưa cao tay, để miệng ly chạm vào nhau đánh “keng” một tiếng.

Nguyên Trúc tao nhã nhấp một ngụm rượu, vừa cười vừa đánh giá:

- Nếu cháu không nhầm thì đây là rượu vang Pinot Noir có phải không ạ?

Vân Chính Toàn có chút ngạc nhiên, không nghĩ một cô gái còn trẻ tuổi như vậy lại có thể đoán ra được loại rượu mình đang uống là gì. Ông hỏi lại:

- Cháu có vẻ rất am hiểu về rượu nhỉ?

Cô lắc đầu, dùng khăn chấm vào khóe miệng, trông cực kì lịch thiệp.

- Cháu không am hiểu lắm đâu ạ. Bởi vì ba cháu có sở thích sưu tầm rượu cho nên cháu có biết đôi chút.

Mỹ Tuyết Lệ múc cho Nguyên Trúc một chén súp nhỏ, đưa đến tận tay cô rồi tiếp lời:

- Đây là rượu Pinot Noir sản xuất tại Mỹ nên ngọt hơn, có hương vị đặc trưng của trái cây khá tinh tế, của Pháp thì đắng hơn, sợ mọi người uống không quen.

Vân Thường Hi đã quá quen với những chủ đề này, vì Vân Chính Toàn thường xuyên được bạn bè hoặc đối tác biếu tặng rượu, cho nên nếu nói về rượu vang thì cô biết được kha khá tên, nhưng vì lúc trước chưa đủ tuổi, cô cũng không nếm được nhiều.

Vì nói đúng vào “chuyên môn” nên trên bàn ăn lúc này cực kì sôi nổi. Vân Chính Toàn rất hài lòng với kiến thức của Nguyên Trúc. Nếu nói cô ấy tài sắc vẹn toàn cũng không ngoa, không chỉ vậy cử chỉ, điệu bộ cũng toát lên vẻ điệu hạnh của con nhà trâm anh thế phiệt.

- Tài nghệ nấu ăn của bác gái thật điêu luyện. Món này mặn ngọt vừa phải, lại không ngửi thấy mùi tanh của cá. Cháu không giỏi nấu nướng lắm, sau này mong bác chỉ dạy thêm ạ.

Mỹ Tuyết Lệ xua tay, cười đến tít cả mắt.

- Được, được, sau này đều chỉ cho cháu hết.

Duy chỉ có Lập Khang Dụ từ nãy đến giờ vẫn không nói tiếng nào. Anh căn bản đã là người ít nói, nay lại càng trầm mặc hơn. Đột nhiên anh cảm thấy lạc lõng lạ thường, đến tận lúc này anh mới nhận thức rõ được rằng, mình và Vân Thường Hi cách nhau xa đến chừng nào. Anh không am hiểu rượu vang, đối với anh nó chỉ là một loại thức uống chứa cồn. Anh không biết tên vùng làm rượu nổi tiếng thế giới, càng không nếm được xem rốt cuộc rượu vang Mỹ và Pháp khác nhau ra sao. Vị giác anh cũng không tinh tế đến mức đoán được nguyên liệu trong món ăn mình vừa thưởng thức.

Lập Khang Dụ sống lâu trong môi trường tập thể, ở với những người chỉ lo đến cơm ăn áo mặc, ngày đủ ba bữa. Rượu hay thức ăn, đối với anh thì loại nào cũng giống nhau, ấm bụng là được. Anh suốt ngày đánh đánh đấm đấm, làm việc chân tay, lao động cực nhọc. Còn Vân Thường Hi, cô sống trong nhung lụa, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Cô được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến nhất, học những thứ hay ho nhất. Suy cho cùng, giữa cô và anh vẫn cách nhau một thế giới mà cơ hồ có chạy nhanh đến mức nào cũng không thể đến gần.

- Khang Dụ, cứ ngẩn ngơ gì vậy? Đồ ăn bác gái nấu không hợp khẩu vị của cháu à?

Vân Chính Toàn hỏi anh với một giọng điệu thân mật. Ông chỉ gọi là Khang Dụ, nghe không hề khách khí như khi đối đãi với Nguyên Trúc, không phải bởi vì ông không xem trọng anh, mà là bởi đã sớm xem anh là người thân.

- Không có, bác gái nấu rất vừa miệng ạ.

Vậy thì phải ăn nhiều một chút.

Trước đây còn gọi là ông chủ, bà chủ, bây giờ gọi là bác trai, bác gái, anh vẫn có chút chưa quen. Dường như nhận ra có điều khác thường, bàn tay ở dưới bàn của Vân Thường Hi lần mò tìm tay anh, nắm chặt lại. Cô ghé sát tai anh, khẽ thì thầm:

- Anh thấy không thoải mái à? Hay là em kiếm cớ để hai chúng ta ra ngoài dạo chút nhé!

Lập Khang Dụ cố rặn ra một nụ cười để cô yên tâm, đáp lại:

- Không có. Em mau ăn đi, nãy giờ chỉ toàn nói chuyện thôi.

Nói rồi, anh gắp cho cô một miếng cá đặt vào bát, lại múc thêm một chén súp để ngay bên cạnh rồi cẩn thận thổi cho bớt nóng.

Vân Chính Kiệt nhìn thấy cảnh này, trong lòng đã yên tâm hơn mấy phần. Ít ra giao em gái vàng ngọc của anh cho Lập Khang Dụ, được Lập Khang Dụ nuông chiều như vậy, anh cũng bớt lo. Lúc trước anh còn sợ Vân Thường Hi bị Lập Khang Dụ lừa, nhưng xem ra là anh nghĩ nhiều rồi. Đứa em gái tinh nghịch của anh, sao có thể dễ dàng mắc bẫy chứ.

Bữa cơm nhanh chóng trôi qua trong êm đềm. Cả nhà lại tiếp tục di chuyển ra phòng khách, vừa uống trà vừa đàm đạo. Chủ đề chung luôn xoay quanh việc giáo dục, chính trị hay thậm chí là kinh tế. Không thể phủ nhận, Nguyên Trúc là một người có học thức uyên thâm, nói đến chủ đề nào cô cũng đều hiểu biết kha khá.

Lập Khang Dụ thường xuyên nghe tin tức chính trị và kinh tế nên biết đôi chút, lâu lâu vẫn có thể nói được một câu khiến người ta gật gù, tán thưởng. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy chưa thể hòa hợp được với gia đình toàn nói những chuyện mà người bình thường không hề đả động đến.

- Con xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng con thấy hơi no, muốn ra ngoài dạo một chút ạ.

Vân Thường Hi đột nhiên lên tiếng. Cô đứng thẳng dậy, kéo tay anh, ý muốn anh cùng đi với mình. Những người còn lại không có ý kiến, chỉ nghĩ cô gái nhỏ muốn dành nhiều thời gian riêng tư với bạn trai mà thôi.

- Được, con đi đi.

- Dạ. Em xin phép chị dâu, em đi trước.

- Ừ, em đi cẩn thận nhé!

Lập Khang Dụ đứng dậy chào một lượt rồi theo cô đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK