Bà lại quay ngược trở ra, tới phòng Lập Khang Dụ gõ cửa. Anh vừa về khi nãy, trước Vân Thường Hi vài phút. Cửa mở ra, Lập Khang Dụ hơi ngạc nhiên. Anh cung kính chào hỏi:
- Bà chủ đến đây có chuyện gì căn dặn?
Mỹ Tuyết Lệ mỉm cười với anh, mắt hơi đảo nhẹ tìm cách mở đầu câu chuyện.
- Cậu Lập, cậu biết Vân Thường Hi nhà tôi nó thích cậu chứ?
Anh khẽ nhíu mày, đáy mặt xẹt qua một tia sáng. Bà xua tay.
- Tôi không trách mắng gì. Hôm nay có vài chuyện tôi nhất định phải nói. Vân Thường Hi tuy bướng bỉnh, tính hơi trẻ con nhưng nó rất chân thật. Con bé thích cậu lâu lắm rồi.
Đôi tay trắng trẻo điểm vài nốt đồi mồi siết chặt đặt trước bụng. Mỹ Tuyết Lệ nói tiếp:
- Mấy ngày hôm nay tâm trạng Vân Thường Hi không tốt lắm. Tôi biết nó đang buồn. Tôi mong cậu có thể đến nói chuyện với con bé, nói rõ ràng một lần cho xong, để Thường Hi khỏi trông ngóng hi vọng nữa. Cảm ơn cậu nhiều lắm.
Mỹ Tuyết Lệ là người khéo léo, lời ít ý nhiều. Bà không ỷ lớn hiếp nhỏ, không ép Lập Khang Dụ làm điều anh không muốn. Hơn hết bà là một người mẹ, bà lo cho Vân Thường Hi nên mới tìm đến anh. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu như anh đã không thích, chi bằng một lần nói rõ, cắt đứt quan hệ, tránh dây dưa đau khổ về sau.
Lập Khang Dụ nhìn bà, đôi mắt diều hâu dần tối lại. Đợi đến khi bóng lưng bà khuất sau hàng cây, anh mới như bừng tỉnh. Lập Khang Dụ ngay lập tức đi ra khỏi nhà, còn chưa kịp tắt tivi. Giờ này chắc chắn Vân Thường Hi vẫn chưa ngủ. Lúc nãy anh có nghe ồn ào bên ngoài, biết được Vân Thường Hi chỉ về sau mình vài phút. Tuy cô có uống rượu nhưng chưa say hẳn, còn tỉnh táo đi thẳng được.
Lập Khang Dụ tìm đến phòng cô, đứng ở bên ngoài khá lâu mới do dự gõ cửa.
“Cộc, cộc, cộc.”
Tiếng gõ vang lên giữa hành lang vắng lặng, nghe rõ cả tiếng hít thở nặng nề của anh. Lập Khang Dụ lên tiếng, giọng trầm lắng dễ nghe:
- Là tôi.
Đúng như anh nghĩ, Vân Thường Hi vẫn chưa ngủ. Cô đang ngồi trên giường, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nghe thấy giọng nói của anh, cô chợt ngẩng người một lúc mới chợt nhận ra đó không phải là ảo giác của bản thân. Lập Khang Dụ rất kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
- Chú vào đi.
Giọng cô nhẹ bẫng, nghe ra được chút mỏi mệt. Lập Khang Dụ từ từ mở cửa. Bên trong phòng hơi tối, chỉ có ngọn đèn ngủ vàng vọt treo tường là đang bật. Vân Thường Hi ngồi dựa vào đầu giường, mặt hướng ra phía cửa sổ. Đêm nay trăng rất sáng, phủ lên người cô một lớp sáng bàng bạc. Nửa sườn mặt tắm trong ánh trăng, bên còn lại chìm vào bóng tối. Có điều giọt lệ nơi khóe mắt rất nổi bật, theo ánh sáng mà lóe lên.
- Chú tìm em có việc gì à?
Lập Khang Dụ đứng cách giường cô không xa, khoảng cách đủ để anh thấy rõ dáng người đang cuộn tròn cùng đôi mắt loang loáng nước. Anh cất tiếng:
- Xin lỗi.
Vân Thường Hi vẫn không quay sang nhìn anh, trái tim chợt nhói lên. Cô cười nhẹ, đáp lại:
- Sao phải xin lỗi em? Chú có lỗi gì đâu? Từ đầu đến cuối đều là do em chủ động, không quan tâm đến cảm nhận của chú. Xin lỗi.
Bàn tay buông hờ theo thân người của anh nắm chặt.
- Đừng thích tôi, sẽ làm lỡ thanh xuân của cháu. Tìm một người phù hợp hơn rồi yêu đương, kết hôn, sinh con. Rồi sau này cháu sẽ thấy, bất luận là chọn bừa một người cũng đều thích hợp hơn tôi.
Vân Thường Hi nghe anh nói thì thất vọng đến bật cười. Nếu là trước đây, cô sẽ phủ nhận rồi mắng anh vài câu. Nhưng bây giờ, cô mệt rồi. Vân Thường Hi quay đầu nhìn anh. Ánh trăng nhạt màu đọng trên mái tóc, khẽ đung đưa theo cử động của cô. Cô nhẹ chau mày, giọng nghẹn ngào:
- Em hỏi chú lần cuối, chú có thích em không?
Cô nhìn sâu vào mắt anh, hàng mi dài khẽ chớp khiến giọt nước mắt căng trướng, suýt nữa đã trào ra. Lập Khang Dụ im lặng không trả lời. Không phải anh không thích cô, chỉ là cảm thấy nếu cô ở bên một người trẻ tuổi hơn, tinh tế hơn, dịu dàng hơn thì chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn. Anh nghiến chặt hai hàm, đôi mắt tối lại càng thêm sâu, lời nói nghẹn ứ trong họng.
Vân Thường Hi chờ đợi đến mỏi mòn, đã tám năm rồi, từ khi nhỏ dại cho đến lúc trưởng thành, toàn bộ quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất đều tràn ngập hình bóng anh. Là Vân Thường Hi cam tâm tình nguyện, nhưng thực sự đã gom đủ đau lòng rồi.
Cô giống như tỉnh ngộ, cười một nụ cười thật tươi nhưng cũng rất đỗi xót xa. Khóe mắt không giữ được hai hàng lệ nóng nữa, để mặc nó tuôn rơi. Vân Thường Hi không chờ được câu trả lời, xem như đã hiểu rõ, tự nói tiếp lời mình:
- Được, em biết rồi. Từ nay em không làm phiền chú nữa. Chú về đi. Ngủ ngon!
Nói rồi, cô lật chăn nằm xuống, xoay hẳn người hướng về phía cửa sổ.
Trong không gian tĩnh mịch này, cho dù là tiếng thút thít nhỏ nhất cũng sẽ bị người khác nghe thấy. Vân Thường Hi không muốn để anh nhìn bộ dạng đáng thương của mình, cố gắng kiềm chế nuốt hết tiếng nấc vào trong.
Lập Khang Dụ nhìn cái dáng hình bé nhỏ đang giấu mình dưới lớp chăn, lòng tự dưng ngứa ngáy, khó chịu đến tột cùng. Có gì đó ở bên trong thôi thúc anh nhưng đến cuối cùng vẫn bị lý trí kiềm hãm, giữ chân lại. Anh quay người bước đi. Tiếng chân mỗi lúc một xa, cho đến khi cánh cửa sắp đóng lại, Vân Thường Hi nhận được thêm một câu chúc:
- Ngủ ngon!
Lập Khang Dụ đóng cửa rời đi, xem như đã nói rõ ràng. Đoạn tình cảm này... cứ như vậy mà kết thúc đi.
Danh Sách Chương: