• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chèn chống lều trại xong, Vân Thường Hi thay một bộ quần áo mát mẻ hơn để chuẩn bị đi bắt cá. Lập Khang Dụ nhìn làn da trắng nõn lộ ra ngoài của cô, vô thức nuốt nước bọt một cái. Cô gái nhỏ này chân rất dài, dáng người thanh mảnh nhưng vòng nào ra vòng đó, cực kì có sức hút.

- Anh định mặc thế này ra suối hả?

Nghe thấy tiếng cô gọi, Lập Khang Dụ như bừng tỉnh, vội vàng nhìn xuống bộ đồ dài màu đen của mình. Đúng là không thích hợp để lội suối bắt cá thật. Cho nên anh không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi áo thun bên ngoài ra, chỉ chừa lại áo ba lỗ trắng phía trong. Trong giây lát, đầu óc Vân Thường Hi như bị trì độn, cô cứ nhìn chằm chằm vào phần áo bị căng ra, dính sát vào cơ thể của anh, một lúc lâu cũng không chớp mắt.

- Em sao thế? Đổi ý rồi à?

Cô lắc mạnh đầu, cố hất văng đi những suy nghĩ không mấy trong sáng đang chạy ngang dọc bên trong.

- Đi đi đi, chúng ta đi thôi.

Lập Khang Dụ dắt cô ra bờ suối, đường đi không mấy khó khăn, nơi này cách lều của hai người chỉ vài trăm mét. Vân Thường Hi cực kì hào hứng, muốn buông tay anh để chạy trước nhưng Lập Khang Dụ cứ khư khư giữ lấy cô, nhíu mày nói:

- Em đừng chạy, trong rừng dễ có rắn, lỡ đâu em giẫm vào nó lại cắn.

Nghe anh bảo có rắn, sự thích thú của cô cũng giảm đi đôi chút. Cô chưa thấy rắn thật lần nào, nhưng rắn trong rừng chắc chắn rất độc, cô không dám đắc tội với chúng. Nhận ra lời dọa của mình thật sự có hiệu quả, Vân Thường Hi bây giờ đã biến thành gấu trúc, sợ sệt bám chặt lấy tay anh, Lập Khang Dụ âm thầm mỉm cười, thỏa mãn ôm cô đi.

Lúc đứng bên bờ suối, Vân Thường Hi thả lỏng người, hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương thơm tự nhiên của núi rừng. Cô định cho chân xuống nước nhưng đã bị Lập Khang Dụ ngăn lại.

- Em cẩn thận, chỗ này có nhiều đá, cũng rất trơn. Để anh bế em.

Lẽ ra Vân Thường Hi không định đồng ý, nhưng khi nhìn vào cơ ngực săn chắc của anh, ý nghĩ trong đầu đột nhiên thay đổi. Người của mình, mình không dựa thì còn để ai dựa. Ngay lập tức, Vân Thường Hi dang rộng hai tay, mỉm cười đợi anh bế lên.

Anh cơ bản không chịu nổi sự đáng yêu đó của cô, cho nên trước khi bế cô lên phải hôn mấy cái liền. Lập Khang Dụ bước chậm rãi, vừa đi vừa dùng chân mò mẫm xem chỗ nào có thể đứng được. Còn Vân Thường Hi thì yên ổn nằm trong vòng tay của anh, tận hưởng mùi hương riêng biệt chỉ anh mới có, cực kì thu hút, trong lòng không ngừng gào thét. Bàn tay to này, cơ bắp rắn chắc này, những múi bụng này, còn cả cả gương mặt kia nữa, tất cả đều là của cô hết. Khỏi phải nói cũng biết Vân Thường Hi tự hào về bản thân mình thế nào khi kiếm được một anh người yêu đẹp trai như vậy.

- Em từ từ đặt chân xuống nhé! Nước không lạnh lắm đâu.

Vân Thường Hi được anh nâng đỡ, rón rén dùng đầu ngón chân chạm vào mặt nước. Thực sự rất mát. Bây giờ mới là đầu giờ chiều, ánh nắng vẫn còn len lỏi qua những tán cây che khuất bầu trời, sưởi ấm cho dòng suối. Đợi cho đến khi cô đứng vững anh mới rút tay về, nhưng cũng không quên đỡ sau lưng đề phòng cô ngã.

- Nước trong thật đấy, còn mát nữa.

Cô cười tươi đến độ tít hết cả mắt, má lúm đồng tiền hiện sâu trên hai má, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Lập Khang Dụ nhìn đến xiêu lòng, không kiềm được mà kéo tay cô lại, hôn ngay vào môi.

- Bé con, anh thích em chết mất.

Vân Thường Hi đánh nhẹ vào tay anh một cái, mắng yêu:

- Anh không tập trung vào việc chính. Chúng ta ra đây để bắt cá đấy.

Lập Khang Dụ bật cười, cưng chiều nói:

- Anh nhớ rồi, hôm nay sẽ bắt cho em một rổ đầy, chịu không?

- Anh hứa đấy nhé!

Chuyện này đối với anh không thành vấn đề. Lập Khang Dụ lúc trước thường xuyên được đưa vào rừng huấn luyện, có lần còn phải sống ở đây mấy ngày liền để kiểm tra khả năng sinh tồn, bắt cá, nhóm lửa, phòng thú dữ, cái gì anh cũng biết.

Vân Thường Hi chỉ ở bên cạnh nghịch nước, Lập Khang Dụ không dám để cô bắt cá, sợ không cẩn thận lại trượt chân. Suối ở đây chảy không quá xiết, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, anh tốt nhất vẫn là để cô theo sau làm trợ lí bất đắc dĩ.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, Lập Khang Dụ đã bắt được năm con cá lớn mà cô không biết tên là gì, và hơn bảy con cá nhỏ. Nhưng vì cá nhỏ quá nên cô không nỡ ăn, bèn thả đi.

- Chừng này là đủ no nê rồi, chúng ta về thôi.

Lập Khang Dụ kéo áo lau nước trên mặt. Áo của anh là áo trắng, gặp nước đã trở nên trong suốt, bây giờ anh lại còn vén áo lên, phần cơ bụng săn chắc ngay lập tức bị lộ ra, thu hút sự chú ý của Vân Thường Hi. Cô quay mặt về hướng khác nhưng khóe mắt vẫn cứ liên tục nhìn về anh, môi cắn chặt.

Lập Khang Dụ biết cô đang nhìn mình nên anh nhếch mày đắc ý, nói với cô bằng giọng trêu chọc:

- Em sao thế? Thích không? Anh cho em sờ nhé!

Vân Thường Hi đỏ bừng cả mặt, ngay cả ánh mắt cũng thoáng chút xấu hổ vì để anh phát hiện ra mình đang nhìn lén. Cô ngập ngừng đáp lại:

- Thích, thích cái gì chứ? Sờ gì mà sờ? Anh… anh…

- Đều là của em hết, thích sờ lúc nào thì sờ.

Anh hạ thấp giọng, âm thanh trầm đục xuyên qua lỗ tai cô, nghe như đang dụ dỗ vậy. Vân Thường Hi vội xoay người, không thèm nói chuyện với anh nữa, chỉ nhỏ giọng rầm rì:

- Lưu manh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK