Trời bước vào hạ, thỉnh thoảng sẽ có những cơn mưa bất chợt, không hề báo trước. Ví dụ như bây giờ, mây bắt đầu giăng kín khắp nơi, xua đuổi những tia nắng vốn đang rong ruổi, chơi đùa trên những nhành cây. Mới vừa nãy còn nắng to, chỉ trong chốc lát đã đổ xuống một trận mưa rào. Vân Thường Hi và Lập Khang Dụ vừa cân xong giỏ dâu khi nãy, còn đang định chọn thêm vài hộp rồi đi về.
Lập Khang Dụ nhìn ra ngoài trời, sau đó rút điện thoại trong túi đưa cho cô, ôn tồn dặn dò:
- Em tính tiền đi, điện thoại tôi không đặt mật khẩu. Tôi chạy ra xe lấy ô cho em.
Chưa kịp để cô ngăn lại, anh đã nhanh chân chạy đi mất. Vân Thường Hi mở điện thoại lên, cô có chút tò mò, không biết màn hình phía trong của anh là gì. Cô vuốt vài cái, từ bức ảnh chụp hai người đã biến thành bức ảnh chụp một người, mà người này chính là cô.
Vân Thường Hi nhìn bức ảnh không biết được anh chụp từ khi nào của mình, khóe môi vô thức cong lên. Màn hình chính của anh là hình ảnh chụp cô đang ăn kem, khóe miệng vẫn còn dính bẩn nhưng đôi mắt sáng rỡ và hai má phồng ra trông cực kì đáng yêu.
Lúc Lập Khang Dụ quay lại, cô đã thanh toán xong xuôi mấy hộp dâu, bao gồm cả giỏ vừa hái được khi nãy. Trời mưa lớn, nhưng may mà ở đây trồng nhiều cây, xem như che chắn bớt phần nào nên cả người anh không đến nỗi ướt sủng. Vân Thường Hi dùng tay hất nước bám trên vai anh, chu môi giận dỗi:
- Chú chạy ngoài mưa như vậy, lỡ bị cảm thì sao?
Lập Khang Dụ vừa bung dù che cho cô vừa đáp:
- Không cảm. Tôi sợ em bị ướt hơn.
Anh đưa tay cầm lấy luôn túi dâu trong tay cô, một tay cầm ô và dâu, một tay đặt sau eo cô, áp sát cô lại phía mình.
- Em đi cẩn thận một chút, đường trơn lắm.
Chỗ này chỉ vừa mới được đưa vào khai thác du lịch, chưa được hoàn thiện cơ sở hạ tầng cho nên đường đi vẫn còn là đường đất đỏ, hơn nữa có rất nhiều chỗ gập ghềnh. Trời nắng đi đã khó, bây giờ trời mưa lại càng gian nan hơn. Vừa trơn, vừa bẩn.
Mà trùng hợp là hôm nay Vân Thường Hi lại mang giày trắng. Cô nhìn con đường đất đỏ sắp ngập nước trước mặt, trong lòng biết rõ về đến nhà phải giặt giày ngay. Nhưng chưa để cô bước, anh đã thấy không ổn, bèn đưa ô sang cho cô cầm rồi nói:
- Tôi cõng em. Đất bẩn lắm, em đi sẽ dơ chân đấy.
Cô xua tay:
- Không sao, em tự đi được.
Lập Khang Dụ không nghe cô nói, nhất quyết khom người xuống trước mặt cô. Vân Thường Hi nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Nhưng mà em nặng lắm…
Cô cao một mét bảy, so với những bạn gái xung quanh thì quả thực chiều cao có chút vượt trội. Nhưng nếu so với Lập Khang Dụ thì lại là chuyện khác.
- Người em nhỏ như vậy, nặng chỗ nào chứ? Mèo con lười ăn!
Vân Thường Hi mím môi cười. Mèo con lười ăn, cô thích biệt danh này. Cuối cùng, cô vẫn leo lên người anh.
- Chú đưa dâu đây em cầm cho.
- Em bám chặt vào, đừng để ngã.
Vân Thường Hi vòng tay qua cổ anh, cả người dính sát vào tấm lưng rộng lớn kia. Lập Khang Dụ chờ cô ổn định xong mới từ từ đứng thẳng dậy. Cô có chút thích thú, hóa ra đây là cách người một mét chín nhìn thế giới, gần như sắp thấy hết đỉnh đầu của mọi người xung quanh rồi.
Lập Khang Dụ đi chậm, sợ nước mình giẫm dưới chân sẽ bắn lên người cô. Từ chỗ hái dâu ra đến xe cũng không tính là xa, nhưng anh lại đi mất gần mười phút. Lúc hai người ngồi vào trong thì trời đã bắt đầu sập tối. Vì mưa nên trời tối sớm hơn thường lệ, còn có gió lạnh thổi.
Vân Thường Hi kéo dây an toàn, cả người hoàn toàn khô ráo không dính chút nước. Ngược lại giày của Lập Khang Dụ đã dính toàn bùn đất, trông rất bẩn. Anh thuần thục tháo giày ra rồi mang dép để sẵn trên xe.
- Em có bị ướt không?
Anh vừa hỏi vừa lấy khăn từ balo để ở ghế sau xe ra đưa cho cô, sau đó với tay bật máy sưởi cho xe ấm lên. Vân Thường Hi lắc lắc đầu, cầm khăn phủ lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa mấy cái.
- Chú đừng để bị cảm nhé!
Lập Khang Dụ để yên cho cô lau giúp mình, môi mỏng hơi nhấp nháy. Vì anh để tóc húi cua cho nên rất nhanh khô, lau qua loa hai lượt đã hết sạch nước. Vân Thường Hi nhìn môi anh hơi tái đi, lo lắng hỏi:
- Chú lạnh lắm ạ?
- Không có, chỉ là… thấy môi em… hình như rất ấm.
Môi Vân Thường Hi vốn đã vừa hồng vừa mềm, cô lại đánh thêm son bóng cho nên lúc này nhìn môi giống như hai quả đào mọng nước, thật sự khiến cho người ta muốn cắn một cái. Cô đỏ mặt quay sang chỗ khác, vô thức cắn môi.
Lập Khang Dụ cũng nhận ra lời nói của mình có chút không phù hợp, đưa tay gãi gãi đầu, định mở miệng nói gì đó.
- Vậy chú… có muốn hôn em không?
Vừa nghe cô nói xong, trái tim anh bỗng đập hụt một nhịp thật mạnh. Lập Khang Dụ nhìn cô, hai vành tai đã bắt đầu nóng ran. Vân Thường Hi hít một hơi, chồm người tới phía anh. Lúc khoảng cách giữa hai người cách nhau vài xăng ti mét, cô từ từ nhắm mắt lại.
Lập Khang Dụ nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của cô, trong lòng chộn rộn. Anh siết chặt hai tay, sau đó đưa lên ôm lấy mặt cô, đẩy nhẹ ra. Vân Thường Hi có chút bất ngờ, mở mắt nhìn anh. Cô còn hơi xấu hổ, nếu người khác thấy được cảnh này, còn tưởng cô muốn sàm sỡ anh.
Yết hầu của Lập Khang Dụ lăn lên lăn xuống như muốn kiềm nén dục vọng đang bắt đầu sôi sụng ở bụng dưới. Anh nói:
- Không được! Em còn chưa đồng ý làm bạn gái anh, nếu anh hôn em, em sẽ thiệt thòi.
Đến lúc này còn suy tính thiệt hơn, Lập Khang Dụ thật sự biết cách chọc điên người khác mà. Vân Thường Hi suýt nữa đã tức quá hóa cười. Cô đánh nhẹ vào tay anh một cái, phồng má mắng:
- Sao anh ngây thơ vậy? Đến chuyện này còn đợi em mở miệng ra nói à?
Lập Khang Dụ ngơ vài giây.
- Nói vậy là… em chấp nhận anh rồi hả?
Cô không đáp lại, chỉ nhướng người đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào. Đồng tử của Lập Khang Dụ mở to, đầu óc trì độn trong giây lát. Môi anh lành lạnh, làm cho Vân Thường Hi cảm thấy tê dại. Đây là nụ hôn đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu của ông chú mặt lạnh ba mươi tuổi!
Danh Sách Chương: