• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không nhịn được nữa, xấu hổ đánh vào vai anh mấy cái.

- Anh, anh, anh bây giờ sao lại thành cáo già vậy? Có phải đã làm quen những chuyện này rồi không?

Giọng nói của Lập Khang Dụ ngày càng trầm, hơi thở của anh cũng nóng đến mức lúc phả vào cổ Vân Thường Hi làm cô hơi nhột.

- Bé con, anh đã ba mươi tuổi rồi, là lần đầu tiên làm những chuyện thế này. Anh còn nghĩ anh làm không tốt.

- Nhưng mà em cảm thấy anh thuần thục hơn em.

Vân Thường Hi vừa nói vừa dùng tay xoa xoa hai tai cho bớt nóng. Lập Khang Dụ nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, không chịu nổi mà nựng vào má thêm mấy cái.

- Vân Thường Hi, tốt xấu gì anh cũng hơn em mười hai tuổi, có những chuyện anh sẽ biết trước em.

Đàn ông và phụ nữ có những điểm không giống nhau, chẳng hạn như chuyện liên quan đến bản năng, bản lĩnh phái mạnh. Cho dù Lập Khang Dụ chưa từng thử qua lần nào nhưng so với cô vẫn được xem là “người có kinh nghiệm”. Vân Thường Hi càng nghe anh nói lại càng xấu hổ, dù sao cô cũng là cô gái mới lớn, lại cùng với ông chú hơn mình mười mấy tuổi hôn nhau đắm đuối giữa đêm, nghĩ thế nào cũng vô cùng ngại ngùng.

Lúc cô định co chân bỏ chạy, Lập Khang Dụ đã nhanh tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô kéo lại.

- Anh, anh làm gì vậy?

- Em định hôn xong rồi đi như vậy à? Còn chưa chào tạm biệt anh đó, bạn nhỏ hư quá!

Lập Khang Dụ nhướng mày cười, bộ dạng trông cực kì không đứng đắn. Vân Thường Hi thầm mắng trong lòng, sao bây giờ mới phát hiện ra ông chú này không hề ngây thơ như mình vẫn nghĩ. Có lẽ là vì, người ngây thơ chính là cô!

Anh lại cúi sát người xuống, khẽ thì thầm bên tai cô:

- Chúng ta hôn thêm một lần nữa, có được không bé con?

Cả người Vân Thường Hi nóng bừng như lửa đốt, môi cô thậm chí còn chưa hết tê, vậy mà Lập Khang Dụ còn muốn hôn thêm lần nữa. Cô vốn đã sắp ngại đến mức muốn nổ tung, nhưng dưới ánh mắt đầy trông ngóng của anh, cô lại không nỡ từ chối. Thật là hết cách mà!

Hai người lại tiếp tục môi lưỡi triền miên, lúc dứt ra đã là chuyện của mười phút sau. Mặt Lập Khang Dụ cũng đã đỏ bừng, sắc đỏ lan xuống tận cổ. Anh vùi đầu vào vai cô, hai mắt nhắm nghiền, dùng giọng nói vốn đã trầm khàn của mình mà thủ thỉ:

- Thật muốn đem em về nhà nuôi quá!

Vân Thường Hi vừa mới ổn định hơi thở, lại phát hiện ra, hình như phần bụng dưới của mình bị vật cứng gì đó chạm vào. Cô vội vàng buông anh ra, quay mặt sang hướng khác, ngập ngừng nói:

- Anh, anh mau về đi, đã muộn lắm rồi.

Lập Khang Dụ còn chưa ôm xong đã bị cô đuổi đi, nhưng anh rất nhanh đã hiểu ra vấn đề. Anh che mặt, vành tai đỏ như máu, trong lòng thầm văng tục mấy câu.

- Em, em vào nhà trước đi. Anh về ngay.

Cô gật gật đầu, sau đó nhanh chân chạy vào nhà. Anh cúi xuống nhìn “thằng em” đang ngóc đầu, câu văng tục không nhịn được đã phun ra đến miệng.

- Mẹ nó, mày biến thái vừa thôi Lập Khang Dụ. Mày dọa bé con sợ rồi!

Vân Thường Hi chạy về phòng đóng cửa lại, sau đó chui vào chăn làm ổ. Cô la lên mấy tiếng rồi lăn lộn khắp giường. Đầu óc cô không ngừng suy nghĩ đến những chuyện vừa nãy, cảm thấy mình như mới chuyện xấu vậy, cực kì kích động. Cô vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng nói trầm khàn cùng hơi thở ấm nóng của anh cứ như đang ở ngay bên tai cô, làm cô nhột đến rùng mình.

- Thường Hi, Thường Hi, Thường Hi, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ đến anh ấy nữa mà!!!

Cô trùm chăn lên kín đầu, nhắm mắt định đi ngủ. Nhưng dù có cố gắng đến mức nào, khi nhớ đến xúc cảm mềm mại ở môi vẫn làm cho cô tim đập chân run. Vân Thường Hi đưa tay sờ môi mình, hình như vẫn còn hơi sưng, đầu lưỡi có chút tê dại. Ông chú này thật quá nguy hiểm, suýt chút đã dạy hư cô rồi!

Bên phía Lập Khang Dụ, anh cũng không dễ chịu hơn là mấy. Anh cứ nghĩ lúc chạy xe trên đường, gió mát có thể làm dịu đi cơn nóng đang sục sôi trong người, nhưng sự thật không phải vậy. “Thằng em” của anh không chịu khuất phục, đến tận lúc về phòng, nó vẫn cứ ngạo nghễ như vậy. Lập Khang Dụ không còn cách nào khác, đành phải vào phòng tắm tự mình giải quyết, trong lòng đã mắng một trăm ba mươi sáu câu mẹ nó, hai trăm lẻ một câu biến thái.

Cũng không trách được anh. Đã hơn ba mươi năm “ăn chay” rồi, lần đầu tiên Lập Khang Dụ được yêu, được hôn, được thân mật với một người con gái, khó trách được sẽ có phản ứng. Nhưng mà trong lòng anh vẫn luôn thầm nhủ, bé con nhà anh còn quá nhỏ, cho nên anh vẫn luôn khắc khe để kiểm soát chính bản thân mình, tránh làm tổn thương đến Vân Thường Hi.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã sắp đến ngày Vân Thường Hi thi đại học. Gần đây cô khá bận rộn, hết làm đề rồi lại sửa đề, phần lớn thời gian sẽ ở thư viện tự học. Lớp quyền anh của Lập Khang Dụ cũng tương đối đông, anh vừa mới mở cửa, công việc tất nhiên sẽ chưa vào guồng, cơ sở vật chất còn nhiều thứ phải lo. Vì vậy cho nên chỉ có sau mười giờ tối, hai người mới có thể dành chút thời gian cho nhau.

Nghe Lập Khang Dụ nói Vân Thường Hi chuẩn bị thi, Hoàng Thanh đã lên chùa cúng Phật mấy ngày liền, sau đó còn kéo Lập Khang Dụ ăn chay với mình. Anh không biết còn có tục lệ này, có điều khi nghe Hoàng Thanh nói tuy không ai ép, nhưng làm vậy là để tốt cho Vân Thường Hi, Lập Khang Dụ ngay lập tức đồng ý. Mỗi ngày lên lớp, anh đều mang theo cơm chay mà mẹ chuẩn bị sẵn, vừa ăn vừa cầu nguyện cho cô vạn sự bình an, công thành danh toại.

Lúc Vân Thường Hi biết chuyện đã ôm anh rất lâu, nhất thời xúc động không biết nói gì.

- Đến hôm đó, nhất định em sẽ đeo vòng tay bình an anh xin cho em.

- Bé con của anh là giỏi nhất, em sẽ làm được thôi. Đợi em thi xong, chúng ta đi lên núi cắm trại một chuyến. Lần trước hứa đi với em vẫn chưa đi được.

Cô hơi ngạc nhiên, hóa ra anh vẫn còn nhớ đến chuyện đó. Rất lâu trước đó, cô đã chuẩn bị kế hoạch cắm trại với anh, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra mà đã bỏ lỡ. Bây giờ hai người thành đôi rồi, cô cũng không cần tính toán hay lên kế hoạch gì nữa. Vân Thường Hi cười, hai mắt trong veo như làn nước mùa thu.

- Được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK