Thật ra anh không biết dỗ con gái đâu, tất cả đều là nhờ anh em chỉ bảo. Nửa tiếng trước, lúc anh đang ngồi ăn cơm chung với mấy người vệ sĩ khác, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn gác đũa, vẻ mặt có chút suy tư. Tống Bái đang gặm chân gà, vừa lau miệng vừa hỏi:
- Sao thế? Ăn no rồi hả? Còn chưa được hai chén?
Lập Khang Dụ hắng giọng, sau đó cúi thấp người hỏi:
- Các cậu nói xem, muốn theo đuổi con gái thì phải làm thế nào?
Nghe anh hỏi xong, Tống Bái ngay lập tức vứt cái chân gà xuống chén, vội đáp:
- Cuối cùng đại ca cũng có ngày này.
Mấy anh em khác không màng ăn uống, cùng tụm vào bàn kế giúp Lập Khang Dụ theo đuổi người đẹp.
- Con gái ấy mà, phải biết dỗ cô ấy một chút, nhất là người đã thích anh sẵn lại càng dễ hơn.
- Dỗ dành? Tức là sao?
Lập Khang Dụ vô cùng chăm chú lắng nghe, anh còn với tay lấy bút và quyển sổ đặt trên kệ tivi, sau đó tỉ mẩn ghi chép.
- Ví dụ như là tặng hoa, tặng quà cho cô ấy. Nếu là đồ thủ công thì tuyệt vời luôn. Cho dù anh làm có xấu đến mức ma chê quỷ hờn khiến cô ấy không dám đem ra đường khoe đi chăng nữa, chắc chắn cô ấy vẫn sẽ cảm động vô cùng.
- Còn nữa, nếu anh làm cô ấy giận, nhất định phải xuống nước xin lỗi, cho dù chuyện đó không phải là lỗi của anh.
Lập Khang Dụ nhíu mày. Anh không hiểu cái tư duy này.
- Tôi không thể dung túng cho cô ấy như vậy được. Sai là sai, nếu cô ấy không nhận ra…
Tống Bái che tay trước miệng anh, chu miệng đánh “suỵt” một tiếng, tỏ vẻ rất không hài lòng.
- Yêu đương không phải phiên tòa, cô ấy không cần biết đúng sai. Mà cho dù cô ấy có biết đi chăng nữa thì điều mà cô ấy muốn chính là được người yêu mình dỗ dành.
- Đúng vậy, anh không muốn yêu đương nữa à? Bỏ cái tư duy “thẳng nam” đó đi. Nó “ung thư” lắm!
Lập Khang Dụ gạt tay Tống Bái ra, gật gật vẻ đã hiểu, sau đó lại cúi đầu ghi chép. Nhưng anh chợt nhớ ra một vấn đề - tất cả những người đang chỉ dạy anh cách cưa đổ một người con gái - chưa một ai có người yêu. Lập Khang Dụ bắt đầu nghi ngờ về tính chính xác của mấy mấy cái gạch đầu dòng anh vừa viết. Anh nhíu mày hỏi lại:
- Các cậu… đã áp dụng mấy cái này chưa?
Cậu nam hơi mũm mĩm đứng bên cạnh Tống Bái vừa gãi đầu vừa cười, sau đó ngập ngừng đáp lại:
- Thật ra thì… đây chỉ là phần lý thuyết thôi. Còn thực hành…
Tống Bái cười lấy lòng, chỉ chỉ vào quyển sổ dưới tay anh.
- Đại ca, tụi này chỉ mới qua phần lý thuyết thôi, còn chưa tìm được người để thực hành. Thế này đi, cậu làm trước, sau đó nếu hiệu quả thì…
Lập Khang Dụ nhướng mày nhìn cậu ta, đôi mắt rõ ràng đã sắc lại. Anh chậm rãi nói ra vài chữ nhưng khiến Tống Bái vội vàng đứng dậy bước ra xa:
- Cậu xem tôi là chuột bạch?
- Không có, không có mà. Chẳng qua là vì cậu có người thực hành, chẳng bù cho tụi này.
- Được rồi, không chấp cậu.
Nói xong, Lập Khang Dụ nhìn quyển sổ thêm mấy lần, cố gắng ghi nhớ những thứ vừa được hội anh em cây khế chỉ dạy, sau đó gấp sổ lại rồi đi vào nhà lớn.
- ----------------------------------------------------------------
Vân Thường Hi thoáng chốc đã ăn xong bát cháo, cô mỉm cười nhìn sang phía Lập Khang Dụ. Bây giờ trông cô giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, đang chờ đợi được khen thưởng vậy. Lập Khang Dụ cố nén cảm giác muốn xoa đầu, “vuốt ve” Vân Thường Hi, sau đó nói:
- Vậy thì ngày mai em có muốn ra ngoài chơi không? Tôi đưa em đi.
Cô hơi do dự. Bây giờ cô chưa nhớ lại gì, lỡ như ra ngoài gặp người quen, rất có thể để lại ấn tượng không tốt. Vả lại sau khi mất trí nhớ, cô đột nhiên trở nên sợ đám đông. Một nơi có quá nhiều người rất dễ khiến cô mất bình tĩnh.
Lập Khang Dụ nhìn vào mắt cô rất lâu.
Anh nói với giọng điệu đầy vẻ trung thành:
- Đừng lo, tôi bảo vệ em. Nhưng nếu em không muốn thì thôi vậy, sau này chúng ta cùng đi, có được không?
khi ở bên cạnh Lập Khang Dụ, cô thực sự có cảm giác rất an toàn. Gương mặt nghiêm nghị, bờ vai rắn chắc, cả mái tóc húi cua trông rất nam tính kia nữa, tất cả đều toát lên một sự thân thuộc không thể tả được. Vân Thường Hi giống như bị nội tâm điều khiển, vô thức chạm nhẹ vào bàn tay to của anh. Lập Khang Dụ khẽ giật mình. Da cô trắng trẻo, mềm mại đến độ khiến anh sợ những vết chai trong lòng bàn tay mình có thể làm cô bị thương.
- Ngày mai, chú đưa em đi chơi nhé!
Vân Thường Hi chớp mắt nhìn anh, đôi mắt nâu đen như lấp lánh ánh nước. Đột nhiên, Lập Khang Dụ nhớ lại chuyện lúc trước. Lần cuối cùng anh từ chối cô, lúc đó hai người cũng nhìn nhau lâu như thế. Đột nhiên Lập Khang Dụ thấy trong lòng cực kì khó chịu. Anh quay phắt đi, tìm cớ đi ra ngoài.
- Tôi còn có việc, em đi nghỉ ngơi đi.
Vân Thường Hi ngơ ngác nhìn anh rời đi, cô chỉ nghĩ anh thật sự có việc gấp nên không thắc mắc gì nữa. Cô lên phòng tắm rửa một lát. Vân Thường Hi đứng trước gương, dùng tay gạt đi hơi nước đang bám mờ trên mặt gương. Cô nhìn thật kĩ những vết thương trên người mình. Sống sót sau trận rơi máy bay không phải là điều dễ dàng, đó thật sự là kì tích. Vân Thường Hi thấy có chút khó thở. Cô không dám nghĩ đến việc nếu mình không may mắn tử nạn. Vậy thì cả đời này, cô sẽ không thể gặp lại người thân, không thể gặp lại Lập Khang Dụ được nữa. Vân Thường Hi muốn biết, trước khi máy bay rơi cô đã nghĩ gì. Chắc hẳn lúc đó cô đã rất tuyệt vọng.
Danh Sách Chương: