“Bạch Vi, con ăn nhiều vào. Dạo này nhìn con gầy đi đấy.”
“Cảm ơn bà.”
Bạch Vi đưa bát cơm lên đỡ lấy miếng thịt mà Lãnh phu nhân gắp cho.
Lãnh Tư Hàn ngồi bên cạnh Tiểu Bạch Thỏ, thấy cô được mẹ mình quan tâm như vậy thì cũng có phần vui trong lòng. Hắn cũng gắp thêm nấy món đồ ngon cho cô, miệng không ngừng bảo cô ăn thêm.
Từ nãy đến giờ cả nhà đều vui vẻ, chỉ có một mình Lãn lão gia là mặt mày khó chịu. Có lẽ là ông vẫn không thích Bạch Vi. Ngồi được một lúc, ông liền đặt đũa xuống, bát cơn cũng chẳng ăn được bao nhiêu đã đứng dậy.
" Tôi ăn no rồi."
Cả nhà đang vui vẻ cười đùa, thấy ông đứng dậy liền thành vẻ trầm mặc. Bạch Vi cũng hiểu có lẽ là do cô, nên cũng dừng đũa lại.
“Ông…”
“Bố…” - Lãnh Tư Hàn cũng ngập ngừng lên tiếng.
Nhưng Lãnh lão gia chỉ đứng lại khoảng vài giây, liền cứ như không nghe thấy gì mà đi tiếp lên lầu.
" Anh, có lẽ bố còn giận…"- Lãnh Tư Kỳ cũng ngập ngừng, anh hiểu không nên nói nốt câu sau.
Lãnh Tư Hàn thấy vậy thì cũng chỉ thở dài một tiếng, rồi tiếp tục ngồi xuống mâm ăn tiếp…
Bạch Vi bây giờ cảm thấy, không khí của căn nhà bỗng dưng trở nên ngột ngạt hẳn đi, ăn cũng chẳng còn ngon nữa.
" Tiểu Bạch Thỏ ngốc, đừng nghĩ lung tung, không phải do em đâu. Em hiểu chứ?"
Thấy cô có vẻ buồn, Lãnh Tư Hàn liền choàng tay qua vai, cúi gần xuống đối diện gương mặt nhỏ nhắn kia mà an ủi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Lãnh Tư Hàn để Tiểu Bạch Thỏ của mình đi lên lầu chơi với Mộc Nghi, còn mình thì về phòng, ra ban công hút điếu thuốc.
Hắn châm một ngọn lửa xanh lên đầu của điếu thuốc lá, hít một hơi vào rồi thở ra một tiếng dài, khói thuốc trắng bay nghi ngũ, mờ ảo che bớt gương mặt phiền muộn của người đàn ông.
Đôi mắt hắn khép hờ, nhìn xuống người Bạch Vũ mặc bộ đồ công nhân, vẫn đang cặp cụi lau chùi, tưới cây ở phía dưới sau vườn, ánh mắt liền có chút đăm chiêu.
" Bố của cô ấy sao?"
Lãnh Tư Hàn lại hít một điếu thuốc, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiểu Bạch Thỏ. Lúc đó nhìn cô trông rất đáng thương. Trời thì lạnh mà quần áo thì mỏng manh, rách linh tinh cả, người thì toàn là những vết bầm tím do bị đánh đập trong nhiều ngày. Hắn vẫn còn nhớ rõ trong cái đêm tối tăm ấy, vô tình gặp được cô nhóc nhỏ, có lẽ vì bị thu hút bằng đôi mắt đen biếc của cô mà mới quyết định đem cô về nhà.
Lãnh Tư Hàn lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một dãy số rồi gọi.
" Điều tra giúp tôi người đàn ông này."
Rồi hắn cúp máy, lấy điện thoại chụp một bức ảnh đúng lúc Bạch Vũ đứng thẳng dậy, có thể nhìn rõ ngũ quan của một người đàn ông đàn ông đã hơn tuổi ngũ tuần, rồi gửi cho dãy số vừa gọi kia.
…
Bệnh viện thành phố
Bóng hình một cô gái trẻ tuổi, quần áo muộn thuộm, hai tay nhuốm một màu đỏ thẫm của máu, cả người đang run sợ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, hai tay chắp lại cầu nguyện.
" Nhất Trí Dương, cậu nhất định đừng xảy ra chuyện gì đấy."
Nghe được tin tức con trai nhập viện, bố mẹ Nhất Trí Dương liền lập tức tới bệnh viện. Họ tới nơi nhìn thấy chỉ có mỗi mình Đường Hoa ngồi thẫn thờ trước cửa phòng cấp cứu, liền lập tức chạy lại.
" Đường Hoa, thằng bé sao rồi cháu?"- mẹ Nhất Trí Dương túm lấy đôi vai nhỏ của Đường Hoa mà gặng hỏi.
" Cậu ấy…chảy rất nhiều máu…bị ngất…"- cô quay đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn.
Đường Hoa bây giờ vẫn còn rất hoảng, lời nói thì lắp bắp chẳng đâu vào đâu, tay chân cô bây giờ vẫn chưa hết run. Trong đầu cô bây giờ cứ liên tục tua đi tua lại cảnh tượng Nhất Trí Dương lấy cả thân mình ra để đỡ cho cô một cú chí mạng. Nước mắt cũng chẳng biết từ bao giờ, đã ướt cả hai mi mắt cô.
Mẹ Nhất Trí Dương nhìn cô gái nhỏ trước mắt, gương mặt dính đầu mồ hôi, nhỏ ra từng giọt, quần áo đầy những vết nhàu, vế bẩn; trên mặt và tay còn có vài vết trầy xước nhỏ, đặc biệt là đôi bàn tay trắng tinh bị nhuộm một màu đỏ chả máu vẫn còn run không ngừng.
Thấy cô có vẻ cũng rất hoảng loạn, rất lo lắng cho bạn, bà cũng không dám hỏi thêm nữa, dù cũng đang rất lo lắng cho con trai bên trong kia. Nhưng như vậy cũng đại khái hiểu được tình hình trước mắt.
Khoảng 30 phút sau, một y tá đi ra từ cửa phòng cấp cứu.
" Ai là người nhà của bệnh nhân Nhất Trí Dương ạ?"
" Tôi, tôi là mẹ nó."- mẹ Nhất Trí Dương nghe người gọi nhanh chóng chạy lại xem tình hình.
" Thật may vết thương không cứa vào vùng mạch hiểm, hơn nữa cũng nhờ việc sơ cứu kịp thời nên tạm thời không có nguy hiểm gì. Có lẽ là do mấy máu khá nhiều nên ngất đi. Truyền máu lại là không sao rồi."
Người y tá kiên nhẫn đứng giảng giải cho bà một hồi.
Nghe như vậy, mẹ Nhất Trí Dương mới thở phào một hơi. Bà tiến lại chỗ Đường Hoa vẫn còn đang ngồi thơ thẩn mà dịu dàng.
" Đường Hoa, thằng bé không sao rồi. Con cũng nên đi kiểm tra vết thương của mình rồi nghỉ ngơi đi."
Đường Hoa nghe vậy thì nới có chút bình tĩnh lại, ngước mắt lên vẻ có chút vui mừng mà nhìn bà.
“Dạ”