Nhất Trí Dương có chút hơi đơ ra, chưa kịp phản ứng với câu chào của hắn. Cũng đã 5 năm rồi cậu chưa được nói chuyện trực tiếp với Lãnh Tư Hàn như vậy, không ngờ chú vẫn nhớ cậu. Thú thật có chút cảm thấy, phấn khích.
Lãnh Tư Hàn từ nãy đến giờ vẫn giữ một thái độ cao ngạo vốn có của mình mà nói chuyện với cậu. Nhưng ánh mắt của hắn thì dường như thể hiện rằng hắn không hề chú ý vào những vết thương của Nhất Trí Dương, mà là chú ý đến việc cậu ta có nhìn Tiểu Bạch Thỏ của mình bằng ánh mắt tình tứ gì hay không.
" Ch…chào chú."
" Ừm."
" Nhất Trí Dương, nghe nói cậu bị bệnh, nên…mình tới thăm."
Từ sau sự việc đó, hình như quan hệ giữa Bạch Vi và Nhất Trí Dương đang trở nên khó khăn hơn. Nói thật thì dù Bạch Vi không hề có tình cảm với cậu, nhưng nhận được lời tỏ tình từ một người bạn lâu năm như thế, làm sao có thể coi như không có chuyện gì được.
" Cảm ơn cậu, mình không sao."
Nhất Trí Dương thấy Bạch Vi và Lãnh Tư Hàn thân thiết bên nhau, có chút gượng cười đáp lại. Thật ra cậu cũng có chút không nỡ buông tay cô. Nhưng đã 5 năm rồi, dường như cậu cũng hiểu rõ trong lòng của Bạch Vi có lẽ từ đầu tới giờ vốn chỉ có Lãnh Tư Hàn, còn cậu có lẽ cô chỉ coi là một người bạn, và Nhất Trí Dương đã đánh mất tình yêu rồi, cậu không muốn đánh mất luôn tình bạn thanh xuân đẹp đẽ này.
Thấy Nhất Trí Dương nhìn Tiểu Bạch Thỏ của mình, có chút tâm ý. Hắn nghĩ có lẽ tên nhóc này sẽ không chịu bỏ cuộc dễ như thế đâu, nên bảo Bạch Vi và Đường Hoa để họ muốn nói chuyện một chút.
" Thế, làm sao mà bị thương gớm thế kia?"
" Chuyện ngoài ý muốn thôi."
" Lại đánh nhau?"
" Đúng."- Giọng cậu nhỏ đi một chút.
Lời nói của Nhất Trí Dương tuy trả lời lại người chú kia nhưng tần nhìn dường như là nhìn về phía của hai cô gái đang ngồi gần cửa sổ thì thầm nói chuyện.
Lãnh Tư Hàn nhìn theo ánh mắt của Nhất Trí Dương về phía hai người con gái kia, liền đứng dậy tiến lại gần chiếc giường của cậu, nói nhỏ vẻ giễu cợt.
" Nhóc có dành tới 10 năm nữa, cũng không thể cướp Bạch Vi khỏi tay tôi được đâu. Ngắm làm chi?"
" Không đâu. Cháu từ bỏ cậu ấy rồi."
Nhất Trí Dương nghe được những lời kia của hắn t thì có chút thở dài. Thật ra nếu như hắn nói với cậu ấy câu này vào 5 năm trước, có lẽ cậu sẽ không ngần ngại mà thách thức, kiêu ngạo và khẳng định " công chúa Bạch" là của mình. Nhưng sau khi biết được Lãnh Tư Hàn là một kẻ quyền lực và đáng sợ như thế nào, chứng kiến hắn thể hiện tình cảm với cô bạn không chỉ bằng lời nói, mà còn là hành động, cậu đã biết rằng mình thua tâm phục khẩu phục rồi.
Có lẽ, lời tỏ tình vào mấy ngày trước, cũng là một lời kết thúc cho cái tình cản bâng quơ kia của Nhất Trí Dương dành cho Tiểu Bạch Thỏ.
Nhất Trí Dương sau lần chứng kiến tất cả những việc làm dứt khoát, thẳng thắn của hắn ở công viên vào 5 năm trước, đã biết mình không thể nào sánh bằng hắn. Cậu không thể cãi lại lời của cha như hắn, càng không đủ sự tự tin và dũng cảm của một người đàn ông để bảo vệ người con gái mình thích lúc đó.
" Vậy là giờ nhóc đang cảm thấy tiếc nuối cô ấy sao?"- Lãnh Tư Hàn có chút bất ngờ. Có vẻ thằng nhóc này có chút trưởng thành rồi.
" Cháu không tiếc nuối vì từ bỏ cậu ấy. Cháu chỉ giận bản thân lúc đó quá trẻ con, không đủ dũng cảm để theo đuổi cậu ấy một cách đàng hoàng."- Nhất Trí Dương quay lại, ánh mắt có chút buồn nhìn vào hắn.
Lãnh Tư Hàn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của nam sinh kia, im lặng một chút rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.
" Có vẻ nhóc có chút lớn hơn rồi đấy."
Nãy giờ Bạch Vi và Đường Hoa vẫn đứng buôn bên ngoài, cũng hiểu ý chưa dám vào. Bạch Vi có lẽ cũng biết vì sao hắn lại đòi đi theo cô. Có người đàn ông nào lại dám để người phụ nữ của mình đi thăm tình địch một mình đâu. Bạch Vi lo hai người không vừa ý nhau, sẽ xảy ra xô xát, nên chỉ đứng được một lúc liền gõ cửa, cùng Đường Hoa định tiến vào.
" Chú, hai người nói chuyện xong chưa?"- Bạch Vi và Đường Hoa nãy giờ không để ý tới hai người kia mấy, giờ cũng đã lên tiếng.
" Nói xong rồi. Tôi ra ngoài một chút, mấy đứa ở đây nói chuyện nhé. Bạch Vi bao giờ về thì gọi tôi."
" Được."
Sau khi tiếng cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn lại ba cô cậu học trò bên trong