• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Bạch Vi tờ mờ tỉnh dậy, thử cựa quậy người có vẻ đã bớt ê ẩm hơn ngày hôm qua. Cô quay sang nhìn ra phía ghế sofa ở đằng kia, thấy Lãnh Tư Hàn vẫn còn đang say giấc ngủ. Hình như cả tối hôm qua hắn vẫn không hề về nhà, quần áo thay ra ngày hôm qua vẫn còn y nguyên.

Bạch Vi từ từ ngồi dậy, phần lưng bỗng dấy lên một cơn đau nhói, có lẽ do đang tới tháng nên mới vậy. Bạch Vi chống vào những cạnh bàn để dần ổn định tư thế, từ từ bước tới nhà vệ sinh ở góc cửa phòng.

Khi đi qua chiếc ghế sofa nơi Lãnh Tư Hàn vẫn đang say ngủ, Bạch Vi chợt dừng lại một chút, ngắn nhìn gương mặt của Lãnh Tư Hàn một lúc lâu.

Thật ra vốn dĩ Bạch Vi không hề giận hắn. Dù sao hắn cũng là người thân duy nhất ở bên cạnh cô suốt bao nhiêu năm qua, là người duy nhất cho cô một hơi ấm gia đình hoàn chỉnh. Cũng chẳng biết từ bao giờ Lãnh Tư Hàn lại trở thành một người đàn ông mà cô không hề muốn phải rời xa.

Giờ đây mối quan hệ của bọn họ cũng không còn đơn giản là chú cháu như xưa nữa, là quan hệ yêu đương. Nhưng một đứa con gái mồ côi mẹ, bị cha bỏ rơi, địa vị, tài năng đều không có như cô, liệu có thể đi cùng với chú trong bao lâu đây? Cũng có thể là một ngày nào đó, Lãnh Tư Hàn sẽ cảm thấy chán ghét cô, sẽ bỏ cô mà đi, lúc đó cô sẽ sống ra sao đây? Hơn nữa, chuyện về Thẩm Nhiên Diễm ngày hôm đó, thật sự theo lời chú nói chỉ là sự cố thôi sao?

Bạch Vi như bị thu hút, ngón tay nhỏ nhắn, thon dài chạm nhẹ lên gương mặt đầy tinh xảo của Lãnh Tư Hàn. Từng đường nét hoa mĩ trên gương mặt đều rất cân dối, mũi cao, mái tóc dài qua chán, rũ xuống hai mi mắt khi ngủ, gương mặt đầy đủ góc cạnh cần thiết, cứ như bước từ trong truyện ngôn tình ra vậy. Dù đã hơn 30 tuổi rồi, nhưng tại sao ông chú này lại có thể hớp hồn người ta tới như vậy?

Bỗng một bàn tay to lớn giữ lấy bàn tay nhỏ của Bạch Vi, một động tác nhanh gọn đã đặt cô xuống dưới sofa, cơ thể to lớn áp sát trên cơ thể nhỏ, khiến cô chẳng kịp phản hứng lại mà đẩy ra.

Lãnh Tư Hàn vì cảnh giác nên mới làm như vậy, tới lúc tỉnh táo lại mới biết đó là Tiểu Bạch Thỏ đã dậy rồi, liền dịu dàng thả lỏng cánh tay cô ra, gương mặt liền biểu lộ sự nham hiểm.

" Thế nào, nhìn tôi lúc ngủ đẹp trai quá hay sao mà ngắm giữ vậy?"

" Không có."

Dù nói không nhưng mà Bạch Vi bị móc trúng tim đen, vẫn đỏ mặt quay vào trong né tránh ánh mắt của hắn.

" Không có tại sao đỏ mặt rồi? Quay ra đây để tôi xem, là có hay là không?"

Lãnh Tư Hàn lấy bàn tay của mình, đẩy bên má của cô quay gương mặt lại hướng chính diện, đối diện với hắn.

Gương Bạch Vi mặt trắng trẻo, hửng hồng lên hai má cùng đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mày lá liễu còn cau lại trên gương mặt nhỏ nhắn trông vô cùng dễ thương, khiến cho Lãnh Tư Hàn không thể kìm được sự cảm thán trong lòng. Hắn đã quyết sẽ không làm gì Tiểu Bạch Thỏ cho tưới khi cô khỏe lại, làm lành với hắn rồi mà, bây giờ nhìn cô trong cái bộ dạng quần áo xộc ếch, cả người dưới thân hắn, lại lộ ra gương mặt dễ thương như vậy, hắn chết mất!

" Em đây là muốn quyến rũ tôi đấy à?"

" Hả?"

Dường như Tiểu Bạch Thỏ kia không hề hiểu được suy nghĩ của hắn, nên vẫn dùng gương mặt ngơ ngác kia trách móc lại.

" Chú mới sáng ra đã nổi cơn thì có ấy."

Được lắm cá cô nhóc này, bây giờ được hắn nuôi đủ lông đủ cánh rồi thì bắt đầu biết bật lại đây mà. Không ngờ có ngày hắn lại bị chính Tiểu Bạch Thỏ mắng cho như vậy, thú vị lắm. Cũng không uổng công hắn nuôi dạy cô nhóc láu cá này mà, giờ biết phản kháng lại cả Lãnh Tư Hàn này rồi.

Lãnh Tư Hàn cười nham hiểm một cái, liền chí xuống ngậm lấy hai cánh môi mỏng của cô, nhanh chóng dùng lưỡi đưa vào trong tách hai hàm răng của cô ra, tiến vào khám phá vị ngọt.

Bạch Vi thấy Lãnh Tư Hàn tự nhiên hôn sau tới vậy, liền cảm thấy có chút khó thở, đẩy hắn ra. Nhưng sức của quá yếu, vốn chẳng thể làm gì được người đàn ông này.

Sau khi đã thỏa mãn với bờ môi của người thiếu nữ kia xong, Lãnh Tư Hàn lưu luyến thả ra, đi dần xuống phía dưới cổ của Tiểu Bạch Thỏ, để lại vài dấu đỏ trên cơ thể, khiến cô không nhịn được mà phát ra âm thanh vô cùng ám muội.

" Ưm…chú…làm gì vậy?..Dừng lại…đi."

" Bởi vì em hư quá, nên có lẽ bây giờ tôi phải phạt em mới được."

" Ưm…phạt gì chứ?"

" Phạt thế này này."

Lãnh Tư Hàn nhanh chóng cởi chiếc áo bệnh nhân mỏng trên người chả cô ra, để lộ hai quả đào căng mọng, ửng hồng trước mắt. Hắn liền cúi xuống, tham lam mà cắn mút.

" Chú…dừng…ưm…lại…"

Lãnh Tư Hàn vẫn như chẳng nghe thấy gì, vẫn cứ tiếp tục công việc của bản thân, từ từ tiến xuống bụng nhỏ đang chống những lố băng trắng của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, định tiếp tục tiến xuống thì bị Bạch Vi dứt khoát giữ lấy.

" Chú…dừng lại…Tôi đang tới ngày mà…Bụng dưới rất đau…"

Ờm thì…nãy giờ ông chú mới quên béng mất cái kí ức đi siêu thị mua băng vệ sinh tối hôm qua rồi thì phải. Mọi hành động của Lãnh Tư Hàn liền khựng lại, hắn chống thẳng tay lên nhìn vào gương mặt chả cô nãy giờ đã lấm tấm mồ hôi vì đau, liền cảm thấy rất tội lỗi.

" Xin lỗi, là tôi vô ý quá rồi."

Gương mặt Bạch Vi nhìn hắn vẻ dỗi hờn, rồi liền quay sang trách móc.

" Tôi còn chưa hết giận chú đâu đấy!"

" Tôi xin lỗi mà…"

“…”

Sau đó, Lãnh Tư Hàn liền dịu dàng đặt tay lên phần bụng dưới của cô mà xoa nhẹ nhàng. Bàn tay của hắn to lớn, ấm áp khiến cho Bạch Vi cảm thấy có phần dễ chịu hơn.

" Tôi xoa vậy, em có bớt đau hơn không?"

" Cũng tạm…"- Bạch Vi lại quay mặt đi tránh né hắn.

Sau khi vệ sinh cá nhân cho cả hai xong xuôi, cũng là lúc Lục Hạo ghé qua phòng kiểm tra và làn thủ tục để đưa Bạch Vi đi kiểm tra thêm.

Sau khi siêu âm, chụp chiếu xong xuôi, tới gần trưa thì Lục Hạo hẹn hắn tới phòng bác sĩ xem kết quả.

" Tổng quan lại thì mọi thứ của cô ấy đang dần phục hồi, chú ý ăn uống đầy đủ là được. Có điều…"

Bạch Vi vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh. Điện thoại cô sau tai nạn bị vỡ tan tành rồi, không có điện thoại cũng không liên lạc được vớ bạn bè. Sách thì cũng chưa kịp đen tới, ngồi không như vậy cũng có chút chán thật. Thôi thì láy nữa lại phải nhờ chú về nhà lấy một ít sách đem tới đây cho cô rồi.

Vừa nghĩ tới Lãnh Tư Hàn thì hắn cũng trở về. Nhưng hình như gương mặt của hắn, không mấy vui vẻ thì phải, hình như là có chút, buồn?

" Sao thế, kết quả không tốt sao?"

Lãnh Tư Hàn thấy Tiểu Bạch Thỏ vẫn đang rất vui vẻ liền nở nột nụ cười dịu dàng. Tiến tới phía giường bệnh xoa đầu cô.

" Không có, mọi thứ đều ổn hết. Em không cần lo."

Bạch Vi nhìn hắn, có chút suy tư nhưng cũng không nghĩ nhiều.

" Ở đây lâu ngày chán quá à. Xíu nữa chú về nhà lấy cho tôi ít sách với mấy quyển vở bài tập đi."

" Được."- Lãnh Tư Hàn lại mỉm cười dịu dàng.

Sau đó hắn gọt cho cô ít hoa quả, để ở sát cạnh giường, còn đưa điện thoại của mình cho cô chơi một chút cho đỡ chán.

" Em có muốn ăn thêm gì không? Bây giờ tôi ra ngoài một chút, tiện đường mua luôn."

" Một phần cơm gà cho bữa trưa và snack khoai tây."

" Được. Có chuyện gì em cứ gọi cho số phụ của tôi ở trong máy, tôi sẽ về ngay."

Sau khi yên tâm, Lãnh Tư Hàn mới đi ra khỏi bệnh viện, châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, nhả ra một làn khói trắng. Dường như hắn đang giữ trong lòng một việc gì đó rất khổ tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK