Hắn liền trừng mắt lên với Thẩm Tu Kiệt, mắt nhanh chóng phát ra một tia lửa điện. Тì𝑚 đọc 𝘵hê𝑚 𝘵ại _ 𝘵 r ù 𝑚 𝘵 r u 𝙮 ệ 𝗇.V𝗇 _
Thẩm Tu Kiệt nghe tiếng hắn thì ngước mắt lên nhìn hắn, lại nở một nụ cười trêu hắn.
" Anh mà đến chậm tí nữa là em hôn đúp j cô ấy rồi."
Lãnh Tư Hàn đi đến từ phía sau lưng nên góc nhìn của hắn là từ phía sau. Thẩm Tu Kiệt ban nãy còn hơi cúi đầu nên từ góc nhìn của hắn khá giống họ sắp hôn.
Lãnh Tư Hàn nghe thế thì trừng mắt, nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
" Cậu làm được vậy thì cô ấy vẫn là của riêng tôi thôi."
Sau đó hắn ôm Bạch Vi vào người rồi quay sang hỏi cô " nhỉ?"
Nhưng Tiểu Bạch Thỏ trong tay hắn lại đỏ mặt quay sang chỗ hắn, còn thả lại cho hắn một câu trớt quớt.
" Tôi là của riêng chú bao giờ chứ?"
Thế là Lãnh Tư Hàn đơ mặt ra, ăn một quả quê to đùng luôn. Thẩm Tu Kiệt nhìn cảnh này thì chỉ biết phì cười. Không ngờ cô nhóc đáng yêu này lại dễ ngại tới vậy, lại còn thả cho Lãnh Tư Hàn một pha rơi luôn liêm sỉ luôn chứ. Lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy Lãnh Tư Hàn lại vì một cô gái mà khó xử tới vậy.
" Thôi được rồi, chúng ta về nhà thôi. Cũng đã khá muộn rồi."
Lãnh Tư Hàn tự giải vây cho bản thân, ôn Bạch Vi quay lưng kéo cô đi. Tiểu Bạch Thỏ cũng hiểu cho hắn nên cũng chỉ kịp giơ tay tạm biệt Thẩm Tu Kiệt nhanh rồi về.
Sau khi để cô ngồi lên phía sau xe, ánh mắt của Lãnh Tư Hàn mới để ý tới chiếc áo khoác vest trên người cô. Văn không nói gì ngồi vào bên cạnh cô, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô thay chiếc áo vest kia.
" Lấy cái này của tôi mà dùng đi, tôi không thích nhìn em mặc đồ của người đang ông khác đâu."
" Hả?..Ừ"
Bạch Vi hơi ngơ trước thái độ cau có của Lãnh Tư Hàn. Có phải hắn đang ghen không? Nhưng mà ghen cái gì nhỉ? Thẩm Tu Kiệt và cô cũng đâu thân thiết tới cái mức để chú ấy ghen đâu?
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Lãnh Tư Hàn liền choàng tay ôm Tiểu Bạch Thỏ vào trong lòng, gương mặt bây giờ cảm nhận hơi ấm trên người cô mới giãn ra một chút. Hắn liền ra hiệu bảo Chu Cần lái xe.
" Ban nãy em nói chuyện gì với Thẩm Tu Kiệt thế?"
" Nói vu vơ thôi."
“Lần sau đừng khoác áo của người đàn ông khác nên người nữa nhé, được không?”
" Chú ghen sao?"
Bạch Vi nghe hắn làu bàu như vậy thì ngơ ngác nhìn hắn, một vẻ thăm dò.
" Ừ. Tôi đang ghen đấy. Tôi không thích người phụ nữ của mình dính mùi của người đàn ông khác."
" Đâu có mùi gì đâu?"
Thấy Lãnh Tư Hàn vẫn cứ nhìn cô cau có, Tiểu Bạch Thỏ thử cúi xuống ngửi thử trên người mình. Nhưng cô chỉ thấy mùi nước hoa nhè nhẹ và mùi dầu gội đầu của bản thân thôi, có mùi của ai nữa đâu?
Lãnh Tư Hàn nhìn thỏ trắng ngốc nghếch vẫn chưa hiểu chuyện gì, liền vươn tay bế cô nhóc đặt lên đùi mình, quay mặt cô áp sát gương mặt mình.
Sau đó, hắn liền đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, đầu lưỡi nhanh chóng đưa vào trong miệng cô khuất đảo, muốn nếm sạch vị ngọt trên môi cô. Sau đó hắn rời đôi môi kia, nở một nụ cười ranh ma với Tiểu Bạch Thỏ đang thở gấp.
" Như vậy sẽ không còn mùi nữa."
" Hả?"
Bạch Vi nãy giờ vẫn chưa thực sự hiểu ý đồ của con sói già kia là gì. Cô chỉ nghĩ rằng có lẽ bây giờ nó đang nổi cơn đói, muốn ăn sạch con thẻo trắng cô lắm rồi.
Đúng thật, Lãnh Tư Hàn nhanh chóng áp sát cơ thể cô vào người mình, úp mặt lên đôi vai trắng nõn của cô, cắn nhẹ một cái. Bàn tay hư hỏng không yên vị, nhanh chóng sờ mó lung tung, khiên cô bất giác kêu lên.
“Ưm…chú dừng lại đi…trong xe còn có người.”
Bấy giờ Lãnh Tư Hàn mới để ý tới ánh mắt của Chu Cần ở kính xe đang cố làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng với thâm niên một người độc thân suốt hơn 20 năm của cậu thì chắc cũng là một sự hành hạ rồi.
" Tôi…tôi không sao đâu…hai người cứ tiếp tục đi."- Cảm nhận được ánh mắt của sếp Hàn đang nhìn mình, Chu Cần toát mồ hôi, cố dùng giọng bình tĩnh nhất đáp lại.
Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì cũng chỉ đành thở dài. Dù sao cậu ta cũng là đàn ông, làm trước mặt cậu ta thì cũng không ổn. Mà đang chạy trên cao tốc, cũng không thể dừng giữa đường được, nên hắn đành thở dài một hơi, nghiêm nghị.
" Thôi được rồi, cậu lái xe nhanh một chút, nhớ an toàn."
" Dạ, thưa sếp."
Bạch Vi thấu hắn đã ngừng hành động của mình lại thì cũng cựa quậy trên đùi hắn đòi đi xuống, nhưng bị hắn giữ lại, còn ghé vào tạ cô thì thầm.
" Em mà cựa quậy nữa, coi chừng tôi đè em ra đây luôn đấy."
Tiểu Bạch Thỏ nghe vậy thì hơi nóng trong người bốc lên, gương mặt cũng đỏ lên, lập tức ngồi im re, không còn dám cọ quậy nữa.
" Nhưng ngồi như vậy kì lắm."
" Không kì."
Chu Cần ngồi ở ghế lái phía trên tâm trạng đúng thật sự loạn luôn. Anh đang tự nhủ trong đầu mình:" Tôi bị câm, tôi bị điếc, tôi bị mù, không được nói, không được để ý ra sau, không được nghe họ nói nữa!" Anh cảm thấy mình đen đủi thật mà, sao lại gặp một người sếp bá đạo như Lãnh Tư Hàn chứ? Như vậy thì trước khi về tới biệt thự, Chu Cần anh sẽ bị ăn cẩu lương lo luôn mất.