Hình một người đàn ông cũng đã tuổi 40 liên tục buông những lời chửi rủa thậm tệ xuống một cô gái nhỏ, khắp người đầu những vết thương, gầy gò đáng thương.
" Bố, bố đừng bán con đi mà! Vi Vi sẽ ngoan, sẽ không đòi đi học nữa! Bố đừng bán Vi Vi cho mấy chú đó mà!"
" Thứ tạp chủng như mày, chỉ đáng làm vật thế nợ cho tao mà thôi! Cút đi!"
Thân thể đứa trẻ của Bạch Vi mang đầy những vết xước, vết bầm tím do cơn giận của người cha kia mang lại, dôi tay nhỏ dù run rẩy nhưng vẫn không ngừng ôm chặt lấy ông. Nhưng cơ thể nhỏ không thể đánh lại sức chả những người đàn ông, cô bé vẫn cứ bị bọn chúng lôi đi không thương tiếc.
" Con nhỏ chó chết này! Dám ăn trộm đồ ăn của bọn tao! Mau cầm chỗ này, ra ngoài kia bán bằng hết cho tao! Không bán được gì thì đừng trách! - mấy tên lưu manh không thương tiếc gì, liên tục quật những chiếc dây thừng lên cơ thể gầy gò của cô gái nhỏ, mặc cho cô bé đang khóc lóc, co rút người lại vì đau, vì lạnh.
Xung quanh của Bạch Vi lúc này bao trùm một màu đen, cảm giác thật lạnh lẽo. Cô nhóc nhỏ mặc trên mình bộ đồ rách rưới run rẩy co rút người lại, những giọt nước mắt cứ liên tục rơi xuống. Sợ quá! Sợ quá! Nơi này thật đáng sợ! Ai đó làm ơn cứu tôi với! Thật lạnh, thật đau!
" Này, tôi sẽ giúp nhóc. Lại đây."
Bạch Vi ngước mắt kên nhìn về phía có một chấm sáng nhỏ giữa không gian tăm tối. Một người đàn cao lớn, vô cùng đẹp trai đang tiến lại gần cô bé, dịu dàng bế cô lên, đó là hình bóng của Lãnh Tư Hàn.
" Thật ấm áp."
Bạch Vi cuộn tròn vào trong người của hắn cảm nhận hơi ấm, bóng tối xung quanh cô như dần được chiếu rọi bởi người này.
Sau đó là liên tục những mảnh ký ức tươi đẹp, những lần cô và hắn đi chơi, những dịu dàng của hắn dành cho cô, những cái ôm mà Lãnh Tư Hàn vẫn dịu dàng giữ cô trong lòng, tất cả đều thật ấm áp. Thế giới đen tôi kia như dần được sáng lên, tươi đẹp hơn. Ở bên Lãnh Tư Hàn, cô mới có thể gặp Đường Hoa và Nhất Trí Dương, được làm bạn với họ, có những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò.
“Tiểu Bạch Thỏ, tôi sẽ luôn ở bên em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”-Lãnh Tư Hàn ôm trọn Tiểu Bạch Thỏ trong lòng, khiến cô cảm thấy một sự ấm áp, lưu luyến không rời.
" Dạ."
Nhưng bỗng dưng những ánh sáng xung quanh lại dần trở nên mờ đi, Lãnh Tư Hàn cũng dần buông tay cô ra, tiến về một nơi rất xa xăm.
" Chú, chú đi dâu vậy?"
Cô cứ vô thức chạy theo hình bóng của hắn, cố đưa tay với lấy. Rồi trước mắt cô, chính là hình ảnh hắn và Thẩm Nhiên Diễm đang hôn nhau thắm thiết.
" Cô…cô là ai?"
" Tôi là ai á? Tôi chính là vị hôn thê của anh ấy, đúng không anh yêu?"- Thẩm Nhiên Diễm khoác tay Lãnh Tư Hàn đi tiếp về phía trước, bỏ mặc Bạch Vi vẫn chôn chân tại chỗ.
Vị hôn thê ư? Vậy là hai người sẽ kết hôn rồi? Chú sẽ bỏ cô đi theo người phụ nữ đó sao? Không được, không được!
Ánh sáng xung quanh Bạch Vi dần khép lại theo hình bóng của người đàn ông đang đi xa dần kia. Rồi bỗng một ánh đèn ô tô lóe lên…
" Không được! Đừng bỏ rơi tôi! Đừng!"
Những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên gương mặt thanh tú của Bạch Vi, đôi mắt cô đột ngột mở ra, tròng đen là hình ảnh bàn tay của bản thân đang đưa lên phía trần nhà trắng của bệnh viện. Bạch Vi từ từ hạ tay xuống, bây giờ mới lấy lại được ý thức.
" Đây…là đâu?"
" Tiểu Bạch Thỏ, em tỉnh rồi."
Bạch Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay sang phía Lãnh Tư Hàn đang hớt hải chạy đến xem tình hình.
" Chú?.."
“Em thấy trong người th…”
Lãnh Tư Hàn bỗng im bặt, đôi chân cứng đờ tại chỗ, lời nói còn chưa nói hết.
Không hiểu tại sao, trên gương mặt của Bạch Vi, những giọt nước mắt cứ liên tiếp rơi xuống…