Người nhân viên lễ tân thấy Lãnh Tư Hàn tiến vào thì cũng kính cẩn cúi chào.
" Lãnh tiên sinh, tôi giúp gì được cho anh?"
" Giám đốc Lãnh còn ở công ty không?"
" Anh ấy đang ở trên văn phòng giám đốc ở tầng 8."
" Được. Cảm ơn cô."
Lãnh Tư Hàn gật đầu nhẹ một cái rồi tiến thẳng lên thang máy, bấm số tầng 8 rồi đi thẳng vào văn phòng giám đốc.
Lúc này, Lãnh Tư Kỳ vừa mặc lại chiếc áo vest vàng vào cẩn thận, định đứng lên đi về nhà thì đúng lúc Lãnh Tư Hàn tới.
" Anh?"
“Ừm.”
Lãnh Tư Hàn đặt hộ đồ ăn lên trên bàn làm việc của em trai, nhìn đôi mắt đã xuất hiện vài quầng thâm vì một đêm thiếu ngủ của anh, lại có chút thương cảm, lền đưa một tay lên vai Lãnh Tư Kỳ.
" Em vất vả rồi. Chắc tối qua chưa kịp ăn gì đúng không?"
“Làm sao anh biết?”
" Ngồi xuống ăn đi rồi hãy đi đâu thì đi."
Lãnh Tư Hàn không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đi ra ghế bảo Lãnh Tư Kỳ ngồi xuống ăn.
Nói Lãnh Tư Hàn là một kẻ hoàn toàn máu lạnh, vô cảm và đáng sợ thì cũng không sai. Nhưng nếu hắn đã thực sự yêu quý và tôn trọng ai, hắn sẽ dành mọi sự quan tâm, dịu dàng với người đó. Chỉ cần người đó không lừa dối, phản bội hắn là được.
Lãnh Tư Kỳ nhìn anh mình không trả lời, cũng biết ý là hắn không muốn nói ra, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống mở hộp đồ ăn ra.
" Cảm ơn anh."
Lãnh Tư Hàn ngồi yên lặng vài giây, liền lên tiếng hỏi.
" Thế, chuyện của tập đoàn em giải quyết như nào rồi?"
Đôi tay Lãnh Tư Kỳ đang gắp thức ăn, liền khựng lại vài giây, rồi mới lên tiếng trả lời hắn.
" Tạm ổn rồi."
" Chỉ là, nguồn vốn vẫn đang rất khó khăn để có thể giữ lại được mảnh đất này…"
Lãnh Tư Hàn nhìn em trai đang bối rối một hồi, liền chỉnh lại tư thế ngồi của bản thân một chút.
" Anh sẽ giúp em."
" Anh nói sao?"
" Anh sẽ dùng nguồn vốn hiện có của công ty hiện tại của anh giúp em một phần."- Lãnh Tư Hàn thấy anh có vẻ không tin, bèn nhìn thẳng vào mắt anh nói rõ ràng lại lần nữa.
" Thật sao?"
Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái.
Anh cố nặn ra một nụ cười bình thường nhất, dù sao cả tối hôm qua anh cũng đã rất mệt mỏi rồi. Nhưng không sao, bây giờ Lãnh Tư Kỳ cảm thấy có chút hy vọng rồi. Chỉ cần có thể vớt lại số vốn bị mất, thì có lẽ cuộc hôn nhân kia của anh trai, có lẽ chẳng cần đề cập tới.
“Giữ gìn sức khỏe cho tốt. Lúc khác gặp.”
" Vâng."
Lãnh Tư Hàn chỉ để lại một câu dặn dò đơn giản như vậy, rồi liền đi ra ngoài.
Lãnh Tư Kỳ thấy hắn đi rồi, chỉ biết thở dài. Anh biết anh trai tuy vẻ ngoài tỏ ra lạnh nhạt, như không muốn quan tâm ai, nhưng từ khi anh được cha đưa về Lãnh gia tới giờ, ngoại trừ Mộc Nghi ra thì Lãnh Tư Hàn chính là người mà anh quý trọng nhất.
Chiếc xe của Lãnh Tư Hàn vừa rời khỏi tập đoàn thì ngay lập tức, chiếc xe chở Lãnh lão gia cũng tới. Nhưng vì Lãnh lão gia vừa chống gậy bước ra khỏi xe, liền có rất nhiều vệ sĩ vây quanh lại đỡ nên ông cũng không thấy hắn.
Khi Lãnh lão gia vào trong công ty, cũng là lúc Lãnh Tư Kỳ từ trong thang máy bước ra. Thấy cha, anh liền lễ phép chào hỏi. Lãnh lão gia cũng gật đầu một cái lấy lệ, rồi để vệ sĩ đỡ lên phòng họp.
Tới khi ra bãi đỗ xe, Lãnh Tư Kỳ mới lấy điện thoại ra, nhìn vào tên danh bạ " Thẩm Nhiên Diễm" rồi bấm gọi.
" Alo?"
" Nhiên Diễm, tối mai rảnh không? Đi ăn với anh một bữa."
“…”
Thấy đầu dây bên kia có vẻ im, Lãnh Tư Kỳ tiếp lời giải thích.
" Lâu rồi em mới về nước, muốn mời em đi ăn một bữa."
" Được."
" Vậy 7 giờ tối mai anh qua đón. Nhắn địa chỉ cho anh."
" Ok."
Sau đó Thẩm Nhiên Diễm cũng cúp máy, tiện tag nhắn cho Lãnh Tư Kỳ một địa chỉ.
Lãnh Tư Kỳ hẹn Thẩm Nhiên Diễm đi ăn một buổi, cũng chẳng có ý đồ gì. Chỉ là cảm thấy muốn dành thời gian ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút. Dù gì suốt 10 năm cô xuất ngoại, họ cũng chẳng liên lạc gì. Bây giờ cô đã trở về rồi, anh cũng đã có một sự nghiệp, trưởng thành hơn rồi, muốn tìm một cơ hội theo đuổi cô đàng hoàng.