một chiếc áo khoác mỏng, bàn tay cầm ô run rẩy, dấu trên xương quai xanh hơi
lộ ra ngoài.
Thật ra cũng không quá rõ ràng, nhưng nó lại khiến anh ta không nhịn được
nhìn thêm lần nữa, cái vết đó hơi vàng, hình dáng không theo quy tắc, trông
không giống như vết muỗi đốt, mà giống như…
Bây giờ vết đó đã nhạt đi một chút.
Trình Trục sờ xương quai xanh của mình, nhớ tới vết cắn mà Tôn Minh Trì đã
cắn trước đó có thể chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cô không ngờ Hứa Chu lại
để ý tới.
“Trình Trục, cậu… cậu có bạn trai rồi à?” Giọng điệu của Hứa Chu hơi ngập
ngừng.
Trình Trục vô thức đáp: “Không có.”
Vẻ mặt của anh ta càng trở nên phức tạp hơn, miệng mở ra rồi khép lại, muốn
nói lại thôi.
Theo thời gian, những kẽ gạch trắng trong phòng tắm đã tích tụ đầy vết bẩn khó
lau chùi, ánh sáng của bóng đèn chiếu vào mặt họ không hiểu sao lại khá lạnh
lẽo, vòi hoa sen trong phòng tắm rỉ ra một giọt nước, vang lên tiếng nước tí tách
nhỏ giọt.
Biểu cảm của Trình Trục khá bối rối, nhưng không phải hoảng hốt, mà là không
kịp phản ứng lại.
Sau một lúc lâu, Trình Trục nghĩ đã đến mức này, nếu sau đó Hứa Chu hỏi tiếp,
cô sẽ thẳng thắn nói thật với anh ta. Song Hứa Chu chỉ mím môi, nghẹn ra một
câu: “Bản thân cậu… chú ý an toàn là được.”
Sự im lặng của hai người kéo dài cho đến khi Hứa Chu rời đi, anh ta đứng ở
cổng sân, nhìn Trình Trục đi ra tiễn mình, chậm rãi nói: “Trình Trục, mặc dù tôi
không biết đối phương là ai, là người như thế nào, nhưng tôi hy vọng cậu có thể
tự bảo vệ mình, tôi sẽ không nói chuyện này với Phan Hiểu Đình, lúc nào cậu
muốn nói với cậu ấy thì tự nói đi.”
Sau khi về nhà, Hứa Chu thẫn thờ ngồi trên ghế.
Em trai hỏi anh ta có chuyện gì, Hứa Chu hỏi lại cậu bé: “Em có thích cô gái
nào không?”
Em trai Hứa ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên, “Anh ơi, anh đang nói gì vậy, em
mới học cấp 2 thôi đó.”
“Ồ, thì ra là có.”
“Em không hề nói như vậy!”
Hứa Chu mỉm cười, đứng dậy ngã xuống giường, anh ta tháo kính xuống, vùi
đầu vào gối, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Nói thật, Trình Trục rất xinh đẹp, hơn nữa còn có phong thái cực kì đặc biệt.
Lúc không nói chuyện thì trông rất lạnh lùng, thậm chí còn hơi hung ác, ở
trường đại học cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng cô luôn từ chối yêu
đương, chỉ thân thiết với người đàn ông duy nhất là Hứa Chu, điều này khiến
nhiều người nghĩ rằng Hứa Chu chính là bạn trai của cô.
Hứa Chu biết Trình Trục lười giải thích, anh ta cũng không muốn giải thích.
Trình Trục là đại ca trong ba người bọn họ, cô luôn đứng trước anh ta và Phan
Hiểu Đình. Cô đã ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, anh ta có tình cảm với
cô cũng là chuyện hết sức bình thường.
Vậy rốt cuộc người đó là ai? Chuyện xảy ra khi nào, là cuối học kỳ sao?
Khoảng thời gian đó, họ đều bận rộn thi cử cho nên không gặp nhau nhiều, có lẽ
lúc đó tâm trạng của Trình Trục không tốt, vậy nên mới tìm người để trút ra?
Chẳng lẽ là bạn trai cũ? Hay là một người nào đó trong thôn? Nhưng có thể là ai
trong thôn…
Lòng anh ta nặng trĩu, nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Phía bên này, Trình Trục quay về phòng tắm, cô vạch cổ áo nhìn vào gương, khi
thấy vết vàng dưới xương quai xanh, không nhịn được mà chửi tục: Chết tiệt!
Đã gần hai tuần rồi, tại sao vẫn chưa tan thế này, miệng của Tôn Minh Trì có
độc hay sao vậy?
Cô nhúng tay vào nước, chà xát cho đến khi hơi đỏ, rồi kéo cổ áo lại.
Trình Trục cau mày nhìn mình trong gương.
Thật ra Hứa Chu biết chuyện này cũng không sao, miệng anh ta rất kín, nhưng
tâm lý Trình Trục lại cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải là xấu hổ vì họ đều đã
là người lớn, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường, chưa kể cô còn chưa có
bạn trai nên cô cũng không cảm thấy có lỗi với ai cả.
Sau bữa tối, Trình Trục tắt đèn trong phòng, tiếp tục xem phim, nhưng khi xem
được một nửa thì trong lòng lại cảm thấy bất an lo sợ.
Cô mở camera trước điện thoại, chụp vết dưới xương quai xanh rồi gửi cho Tôn
Minh Trì.
[Trình Trục]: [Hình ảnh].
[Trình Trục: Chuyện tốt anh làm.
[Tôn Minh Trì]: en
[Trình Trục]: Hôm nay bị Hứa Chu nhìn thấy.
[Tôn Minh Trì]: en
[Trình Trục]: Gõ chữ sẽ giết chết anh à?
[Tôn Minh Trì]: en
[Trình Trục]: …
[Trình Trục]: Anh chỉ biết en thôi sao?
“Minh Trì, chuyển đồ mà còn nghịch điện thoại à?” Chủ tàu vừa gọi điện vừa
hỏi anh.
Ban đầu Tôn Minh Trì không nghe thấy ông ấy nói gì, chỉ đáp một tiếng “ừm”
lấy lệ.
Anh cất điện thoại di động đi, không trả lời Trình Trục, tiếp tục bê mấy chục
cân hàng về phía trước, cơ cánh tay phồng lên vì dùng sức, lưng hơi cong vì vật
nặng, nhưng vẫn thẳng như trước.
Anh đã chuyển đồ cả ngày, quả thực hơi mệt.
Hai ngày trước trời mưa to, sợ hàng hóa sẽ bị ướt nên ở bến tàu không có hàng
hóa cần dỡ. Nhưng có lẽ vì đang vội giao hàng, nên hôm nay thời tiết tốt hơn
một chút, họ đã dựng giàn che mưa tìm người bốc hàng, chủ tàu liên tục gọi
điện, dùng mọi cách khác nhau tìm người hỗ trợ, ai nấy đều bận đến chóng mặt.
Tôn Minh Trì khỏe mạnh cường tráng, làm việc chăm chỉ chịu khó, đẹp trai lại
có IQ cao, anh cũng có quan hệ tốt với mấy ông chủ tàu chở hàng, vì vậy khi
thấy họ cần người, anh đã đến giúp đỡ.
Tàu đến tàu đi, bốc hàng rồi lại dỡ hàng, anh giống như một động cơ vĩnh cửu,
không bao giờ dừng lại.
Sau khi gọi điện xong, chủ tàu hỏi: “Minh Trì, cháu vừa nói chuyện với ai thế?
Trên lưng đang vác hàng mà vẫn trả lời tin nhắn được.”
“Tiểu Trúc ạ.”
“Mèo nhà cháu à? Thật hay đùa vậy, mèo mà có thể nói chuyện qua mạng với
cháu, đây là mèo thành tinh hay gì? ”
Tôn Minh Trì bị ông ấy chọc cười, anh mắng một câu, sau đó xoay người đi tới
giúp ông ấy chuyển hàng, “Chú đừng nói linh tinh nữa.”
“Được rồi, vất vả, vất vả rồi.”
Trời đã hoàn toàn tối sầm, không khí xen lẫn mùi ẩm ướt, bận rộn không biết
bao lâu, tất cả hàng hóa trên tàu chở hàng đều được dỡ xuống xe tải rồi vận
chuyển đi, bến tàu trở nên trống trải, cuối cùng đoàn người cũng có thể ngồi
xuống nghỉ ngơi.
“Minh Trì, anh đi đâu vậy?” Một nhân viên tạp vụ hỏi.
Tôn Minh Trì đang mặc áo mưa, anh trả lời: “Hàng hóa ở đằng kia chuyển xong
rồi, nếu có tàu khác đến thì nói giúp tôi một tiếng, tôi có việc phải về trước.”
Nói xong, anh bước ra khỏi nhà kho.
Trời lại mưa, anh lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ rồi trả lời Trình Trục: [Anh
còn biết cái khác.]
Tôn Minh Trì đi đến chỗ để xe tìm chiếc xe máy điện của mình, chỗ ngồi đã ướt
hết, anh quyết định ngồi lên áo mưa, đi xe về thôn Đường.
Một lúc sau, Trình Trục hùng hổ gửi tới một tin nhắn thoại: “Anh đang làm gì
vậy? Bây giờ mới thấy tin nhắn.”
Tôn Minh Trì không có tai nghe, xuất phát từ việc lái xe an toàn, anh dừng xe ở
một bên rồi bấm vào tin nhắn thoại, mưa nhỏ trút xuống, anh kéo vành áo mưa,
trả lời: “Anh vừa ra khỏi bến tàu, có chuyện gì vậy?”
“Anh có về thôn không? Tiếp theo anh muốn làm gì?”
“Ừm, em muốn anh làm gì?”
Trình Trục mở ngăn kéo, nhìn quanh bên trong rồi nói: “Tuần sau có thể tới kỳ
kinh.”
Ngón tay Tôn Minh Trì gõ lên tay lái, huýt sáo nói: “Anh không hiểu.”
“…”
Cả đời này Trình Trục chưa bao giờ nói không nên lời như vậy, cô cười lạnh,
“Không hiểu thì bỏ đi.” Nói xong, cô dập điện thoại.
Nghe thấy tiếng bíp bíp bên tai, Tôn Minh Trì thở dài, gửi tin nhắn cho Trình
Trục.
[Đúng là thiếu kiên nhẫn, chờ anh.]