Mặt trời chói chang, giờ này chắc Trình Trục đã rời đi rồi.
Tôn Minh Trì mặc áo ba lỗ, ngáp dài bước ra khỏi phòng, bé mèo Tiểu Trúc Tử
vừa nghe thấy tiếng đã chạy vọt vào, chui vào lòng anh.
“Sao hôm nay lại bám người thế này.” Anh xoa đầu Tiểu Trúc Tử, nó lại trườn
lên vai anh, cuộn quanh cổ như một chiếc khăn quàng. Tôn Minh Trì lập tức
nóng toát mồ hôi, khó chịu bế nó xuống đặt dưới đất.
Hà Sơn bước ra khỏi phòng, hỏi nhỏ: “Hôm qua cháu về muộn à?”
“Vâng.”
“Đi rửa mặt đi.” Hà Sơn liếc nhìn xương quai xanh của Tôn Minh Trì.
“Mẹ cháu dậy chưa?” Tôn Minh Trì không để ý đến ánh mắt của ông ấy, định
vào phòng Hà Khâu xem thử.
Hà Sơn vội vàng cản lại: “Chưa dậy.”
Tôn Minh Trì nhìn ông ấy với vẻ thắc mắc: “Có chuyện gì thế ạ?”
Hà Sơn đưa tay sờ cổ mình, lặp lại: “Đi rửa mặt trước đi.”
Tôn Minh Trì càng thắc mắc hơn, theo phản xạ cũng định đưa tay lên sờ cổ,
nhưng lại thấy Hà Khâu đã bước ra.
Thần thái rạng rỡ, không hề có dấu hiệu vừa mới ngủ dậy.
Tôn Minh Trì ngừng động tác, trong lòng hơi khó hiểu. Anh định hỏi xem có
chuyện gì thì thấy Hà Khâu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, từ mặt đến cánh
tay, sau cùng dừng lại ở xương quai xanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cuối cùng Tôn Minh Trì cũng nhận ra.
— Tối qua, hình như Trình Trục đã cào nát xương quai xanh của anh.
Hà Sơn đứng cạnh đó, bối rối ôm đầu.
Nhưng Tôn Minh Trì lại rất bình tĩnh, cúi xuống ôm Tiểu Trúc Tử, lắc nhẹ
người nó, cười nói: “Nếu con nói là do Tiểu Trúc Tử cào, mọi người có tin
không?”
Trong phòng Hà Khâu vang lên tiếng ồn ào, Hà Sơn ở bên ngoài lo lắng không
yên.
Ôi trời ơi, chuyện gì thế này, chẳng phải Tôn Minh Trì nói là muốn nói chuyện
với Hà Khâu à? Sao nói chuyện lại đóng cửa? Đã đóng cửa rồi mà vẫn ồn ào
như vậy? Không lẽ đánh nhau rồi? Tôn Minh Trì đúng là, thích ai không thích,
lại thích con gái nhà họ Trình, chuyện này… chuyện này không phải là đang tự
đâm vào tim mẹ mình sao…
Hà Sơn đi vòng vòng, Tiểu Trúc Tử đi vòng quanh chân ông ấy.
Đi vòng một hồi, Tiểu Trúc Tử lăn ra góc tường chơi đùa, vẻ mặt vô cùng ngây
thơ.
Hà Sơn lưỡng lự vài lần, không biết có nên mở cửa vào hay không, cuối cùng
nghiến răng gõ cửa.
Bên trong yên lặng, không bao lâu sau, Tôn Minh Trì mở cửa ra.
Nhìn thấy vết đỏ trên mặt Tôn Minh Trì, Hà Sơn sững sờ.
Xong rồi.
Bị đánh rồi.
Nhìn nét mặt của Hà Sơn là biết ông ấy đang nghĩ gì, Tôn Minh Trì bất lực nói:
“cậu đừng suy nghĩ lung tung.”
Chỉ là anh đỡ Hà Khâu, đứng không vững nên bị ngã mà thôi.
Hà Khâu chậm rãi bước ra khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang
theo nét thấu hiểu và nhẹ nhõm.
Mười phút trước, Tôn Minh Trì nói với bà ấy rằng, anh và Trình Trục “quay lại”
rồi.
Hà Khâu không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ hơi ngẩn người. Bởi từ khi bà
dọn dẹp phòng của Tôn Minh Trì và thấy một đống tranh có chữ ký “Trình
Trục” ở góc phải, bà đã cảm thấy bất ngờ rồi.
Mùa hè năm ngoái, sau khi Trình Trục rời đi, Tôn Minh Trì trở nên khác thường
suốt một khoảng thời gian dài.
Mặc dù anh vẫn điềm tĩnh, cuộc sống có trật tự, nhưng Hà Khâu rất hiểu con
trai mình, chắc chắn là đã có điều gì đó xảy ra.
Hà Khâu tự biết trí nhớ của bà ấy không còn tốt, song điều đó không hề ảnh
hưởng đến khả năng phán đoán. Bà ấy có thể cảm nhận được Tôn Minh Trì đã
thích ai đó, chỉ là bà ấy không rõ đó là ai.
Bà ấy không dám nghĩ nhiều, đồng thời không thể không quan sát Tôn Minh
Trì. Bà ấy phát hiện ra anh thường xuyên ngây người nhìn vào điện thoại,
thường đi dạo bên bờ sông vắng, sau đó mang về một con mèo, đặt tên nó là
“Tiểu Trúc Tử”.
Sau đó, Tôn Minh Trì rời khỏi thôn Đường một thời gian.
Anh nhờ dì hàng xóm chăm sóc Hà Khâu, bất ngờ rằng Hà Khâu không làm ầm
lên, chỉ nhắc anh cứ yên tâm mà đi.
Lúc đó, biểu cảm của Tôn Minh Trì hơi kỳ lạ, như có điều muốn nói lại thôi.
Bà không hiểu lý do, cũng không nhận được bất kỳ lời giải thích nào.
Một tuần sau, Tôn Minh Trì trở về.
Hà Khâu cảm thấy anh như ngọn đồi vào cuối thu, cứ đứng đó, không có một
ngọn cỏ nào mọc lên.
“Con đã tìm được chưa?” Bà hỏi một câu vô nghĩa.
Tôn Minh Trì im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Hà Khâu gần như quên mất mình vừa
hỏi gì. Bà ấy đi xem tivi thì thấy anh khẽ nhún vai, nhẹ nhàng nói với giọng
điệu bình thản: “Không tìm nữa.”
Coi như mọi chuyện đã kết thúc, bà ấy không hỏi thêm gì nữa.
Cuối năm ngoái, trời đổ tuyết lớn, Hà Khâu tiến hành tổng vệ sinh nhà cửa. Khi
nhìn thấy những bức tranh kia, bà ấy như tìm thấy mảnh ghép cuối cùng của trò
chơi xếp hình, tất cả manh mối lie kết với nhau khiến bà ấy bừng tỉnh, và cũng
khiến bà ấy cảm thấy mình bị phản bội.
Là ai cũng được, tại sao lại là Trình Trục?
Bà ấy cầm những bức tranh hỏi tội Tôn Minh Trì, anh lại sững sờ.
Đã lâu rồi anh không nhìn lại những bức tranh đấy, thỉnh thoảng trong vài
khoảnh khắc nào đó, anh chợt nhớ rằng dưới gầm giường có những thứ này. Sau
đó anh lại vò nát suy nghĩ của mình, để những thứ khác che lấp lên nó, mắt
không thấy, tim không đau.
Không tìm nữa là thật, nhưng đã từng đi tìm cũng là thật.
Dù Trình Trục chưa từng nói cô học trường nào, anh vẫn tìm ra câu trả lời từ
những mảnh ký ức vụn vỡ. Tuy nhiên khi anh đứng trước cổng trường, bị người
qua lại tò mò nhìn, bị những sinh viên bằng tuổi Trình Trục hỏi liệu anh có thể
làm người mẫu không, Tôn Minh Trì đột nhiên cảm thấy điều này thật nực cười,
không hề tìm thấy ý nghĩa của những việc mình đang làm.
Trình Trục giống như một viên đá, anh mài giũa đến mức đau đớn, cô lại ra đi
không ngoảnh đầu, quay trở về bãi đá của riêng cô.
Tôn Minh Trì không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, tình yêu không phải là
tất cả đối với anh, anh còn rất nhiều việc phải gánh vác. Vì vậy anh đã rời đi và
buông bỏ, gác lại tất cả những gì liên quan đến Trình Trục. Thời gian là liều
thuốc hữu hiệu, mọi cảm xúc rồi sẽ bị xóa nhòa, biến mất theo thời gian.
Tuy nhiên, Hà Khâu đã đào nó lên.
Ngày hôm đó, Tôn Minh Trì thẳng thắn thừa nhận với Hà Khâu rằng những
cuộc cãi vã của ba mẹ hồi nhỏ khiến anh vô cùng đau khổ. Anh đã từng có lúc
coi hôn nhân là nấm mồ, thà sống một mình cả đời còn hơn. Nhưng Trình Trục
lại là một ngoại lệ nằm ngoại dự tính, không thể tìm được nguyên nhân, chỉ đơn
giản là cảm giác rung động tự nhiên của một người đàn ông bình thường mà
thôi.
Anh còn nói rất nhiều, nửa thật nửa giả, khiến Hà Khâu không thể phân biệt
được.
Bà ấy chỉ có thể cảm nhận được dưới những lời lẽ bình thản là cảm xúc âm ỉ
trào dâng.
Hà Khâu rất yêu Tôn Minh Trì, bà ấy từng cảm thấy vô cùng áy náy với việc
anh không nhận được tình yêu trọn vẹn của ba nên đã dồn hết tình yêu của mình
cho Tôn Minh Trì. May mắn thay, Tôn Minh Trì rất hiểu chuyện và chững chạc,
chưa bao giờ vấp phải bất kỳ sự lệch lạc nào trong quá trình trưởng thanh
Dù nói về con trai của mình như vậy là không hay, nhưng Hà Khâu thường có
cảm giác rằng đằng sau nụ cười dịu dàng của Tôn Minh Trì cất giấu rất nhiều
thứ, bà ấy vừa cảm kích sự hiểu chuyện của anh, lại vừa mong anh đừng hiểu
chuyện quá như vậy. Bà ấy gần như chưa từng thấy Tôn Minh Trì cười phá lên,
điều này thường khiến bà ấy cảm thấy mình thật sự là một người thất bại, thất
bại trên nhiều phương diện.
Dạo gần đây, Tôn Minh Trì hay ra ngoài, bà ấy có một linh cảm gì đó, bởi vì
Tôn Minh Trì trở nên trẻ trung hơn.
Không phải trẻ trung về vẻ ngoài, mà là về hành động.
Anh bắt đầu nói dối bà ấy, bắt đầu mỉm cười khi nhìn vào điện thoại, bắt đầu
vuốt ve Tiểu Trúc Tử và thì thầm điều gì đó, tựa như cỗ máy tính toán chính xác
bỗng trở nên có nhân tính, phát sinh những sai số nhỏ.
Lần này Hà Khâu biết lý do là gì.
Chỉ có một lý do đó thôi.
Trong căn phòng, ba người đứng đối diện nhau.
Hà Khâu nói: “Để mẹ suy nghĩ thêm.”
Bà ấy bế Tiểu Trúc Tử, đẩy Tôn Minh Trì và Hà Sơn ra, rồi quay lại phòng.
Tôn Minh Trì không nói gì thêm, anh nhờ Hà Sơn chăm sóc Hà Khâu, còn mình
thì đi ra ngoài, đến trước cửa nhà chú Trần.
Những khóm hoa ở đó vẫn nở rộ, rực rỡ và xinh đẹp.
Miệng của người lớn lúc nào cũng toàn là những lời nói dối, chẳng hạn như
“Tôi sắp tới rồi”, “Tôi ngủ rồi”, “Tôi hết tiền rồi”. Tôn Minh Trì không phải là
người đơn thuần, anh hiểu rõ tầm quan trọng của những lời nói dối thiện chí vào
những thời điểm nhất định, và cũng hiểu rằng Hà Khâu là người mềm lòng chứ
không phải người cứng rắn.
Việc những bức tranh bị Hà Khâu tìm ra thật sự là điều anh không ngờ tới,
nhưng đây lại là cơ hội tốt, anh nhất định phải nắm lấy ngay.
Nhìn xa trông rộng là điều kiện cần thiết để thành công, và anh luôn biết rõ điều
này.
Tôn Minh Trì cầm bình tưới nước tưới những khóm hoa. Xong xuôi anh đứng
dậy, thấy Hứa Chu đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Ánh mắt của Hứa Chu rất phức tạp, nhất là khi nhìn thấy bình tưới nước trong
tay Tôn Minh Trì.
Nhìn vẻ mặt muôn vẻ của Hứa Chu, Tôn Minh Trì chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng, phủi tàn thuốc, hỏi: “Cậu muốn nói gì
không?”
Hứa Chu nén một hồi lâu mới nói được một câu: “Anh và Trình Trục yêu nhau
à?”
Tôn Minh Trì ậm ừ.
Hứa Chu nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Gia đình anh và cậu ấy không
chỉ có mâu thuẫn, mà còn không môn đăng hộ đối, ở bên nhau chắc chắn sẽ gặp
nhiều vấn đề.” Anh ta phân tích một cách khách quan, không mang theo tình
cảm cá nhân, chỉ hy vọng nếu họ thật sự ở bên nhau, ít nhất Trình Trục sẽ không
phải chịu tổn thương.
Tôn Minh Trì không để tâm đến những gì anh ta nói, gật đầu hời hợt, đáp: “Cảm
ơn. Nhưng đó là vấn đề của tôi và em ấy, không cần cậu phải lo lắng.”
Hứa Chu càng cảm thấy nặng nề hơn.
Tưới hoa xong, Tôn Minh Trì lại đi dạo một vòng trên trấn.
Về đến nhà, không biết là Hà Khâu đã bình tĩnh lại hay là chứng lẫn của người
già lại tái phát khiến bà ấy quên hết chuyện trước đó. Bà ấy trên ghế sofa xem
tivi cùng Hà Sơn, hai người nói chuyện với nhau mấy câu rời rạc, chẳng hạn
như nam chính trong phim không đẹp trai bằng Tôn Minh Trì, hoặc bà mẹ
chồng trong phim quá ác.
Tôn Minh Trì nghe một lát, cười rồi lắc đầu.
Tối hôm đó, anh gọi điện cho bạn cũ.
“Alo, lần trước cậu nói vị trí của tôi vẫn dangđể trống à?”
Đầu dây bên kia trả lời đúng vậy, hỏi anh sao thế.
“Vậy cứ để trống tiếp nhé, sắp tới tôi sẽ đến xem thử.”
Nghe được ẩn ý trong câu nói, bạn của anh trêu sao đột nhiên lại nghĩ thông rồi,
có phải là đang dành dụm tiền cưới vợ hay không.
Tôn Minh Trì vắt chân chữ ngũ nằm trên giường, lười biếng “ừ” một tiếng.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây khẽ lay động, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tĩnh
lặng sáng rõ.
Ngày Trình Trục quay lại trường, Tôn Minh Trì nhận được tin nhắn của cô.
Đó là một cuộc video dài vài giây, khuôn mặt đầu tiên xuất hiện là Trình Nhất
Dương. Cậu bé dí sát mặt vào ống kính, cười hì hì nói: “Chú Bồ Tát, chị cháu
đến trường rồi,” sau đó màn hình bị rung lắc, thoáng hiện qua gương mặt của
Trình Trục, video vang lên giọng cô, mắng Trình Nhất Dương với vẻ hung dữ:
“Chị nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi là Bồ Tát!”
Tôn Minh Trì không nhịn được cười.
Video dừng lại.
Nhìn vào cổng trường lờ mờ trên màn hình, Tôn Minh Trì nhớ lại hình ảnh ngốc
nghếch của mình đứng ở đó vào mùa hè năm ngoái.
Điện thoại lại rung lên, suy nghĩ bị kéo về thực tại.
Trình Trục gửi tin nhắn: [Gọi lại sau nhé, giờ em đưa em trai đi dạo.]
Tôn Minh Trì đáp: [OK.]
Chưa đầy vài giây sau, Trình Trục nhắn thêm: [Trường em có cảnh đẹp lắm.]
Tôn Minh Trì mỉm cười, không vạch trần suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, chỉ thuận
theo đáp: [Lần sau dẫn anh đi xem.]
Anh đã đưa ra một quyết định, anh quyết định sẽ không bao giờ nói với Trình
Trục rằng anh đã từng đi tìm cô, cũng sẽ không bao giờ nói với Trình Trục anh
đã thích cô sớm hơn cô nghĩ, không để cô có cơ hội kiêu ngạo nữa, dù cho vẻ
kiêu ngạo của cô còn đẹp hơn cả tuyết trắng bên bờ Tây Hồ.
Hãy để những bí mật đó tan biến theo thời gian.
Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, khi anh đã trở nên già nua, dần dần
quên đi nhiều thứ, anh sẽ vô tình lỡ lời, tiết lộ những hành động nóng nảy non
nớt ngày trước, cùng với những rung động khiến anh cảm thấy không hợp với
bản thân mình.
Nhưng ít nhất bây giờ, anh sẽ giữ kín.