nhiều.
Cô nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt. Hạt giống năm
ngoái cô vô tình gieo bên lề đường đã mọc thành một khóm hoa, cây lá phát
triển tươi tốt. Thấy vậy, tâm trạng Trình Trục vui vẻ hẳn lên.
Cô không kiềm chế được việc muốn hái trộm hoa, lập tức cúi người vươn tay
hái một bông, cầm theo em nó đứng dậy tiếp tục bước về phía trước.
Khung cảnh sân nhà quen thuộc xuất hiện trước mắt, dọc bờ tường là hàng quýt
xum xuê xanh mướt. Hiện giờ trên cây đã có thấp thoáng vài nụ hoa, đợi đến
mùa thu, khắp sân sẽ ngập tràn màu cam của quýt.
Trình Trục kéo hành lý vào, ông bà nội đang nằm trên ghế dài phơi nắng, tay
cầm quạt hương bồ thỉnh thoảng phẩy nhẹ một cái. Vừa nhìn thấy cô, ông bà
mở to hai mắt, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Tiểu Trục, sao con về mà không báo trước?” Ông nội Trình đứng dậy đỡ hành
lý của cô, sau đó quan sát Trình Trục từ trên xuống dưới, lập tức nhíu mày: “Có
phải lại gầy hơn rồi không?”
Trình Trục cười rộ lên, “Mùa hè con ăn không ngon, bao giờ thời tiết mát mẻ
con lại tăng cân thôi.”
“Sao lại không ngon? Tối nay bà giết gà cho con ăn.”
Bà nội Trình giữ chặt tay cô, vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo lắng, “Tiểu Trục,
không nhất thiết hè nào cũng phải về đây đâu, thi thoảng ra ngoài chơi cũng
được. Mấy cô gái như con về thôn có gì vui đâu.”
Hai người già bọn họ không thích cuộc sống ở thành phố, con trai Trình Vệ
Quốc bôn ba khắp nơi kiếm tiền, năm mới cũng không về thôn Đường, thỉnh
thoảng tiện đường mới ghé thăm ông bà.
May mà ông bà vẫn còn áo bông nhỏ tri kỷ Trình Trục, hằng năm cô luôn về
thăm bọn họ.
“Con nhớ ông bà, hơn nữa không khí trong thôn trong lành, con thấy rất thoải
mái.” Trình Trục vừa trả lời vừa đưa bông hoa trên tay cho bà nội, “Con tặng bà
này, hoa đẹp hợp với người đẹp.”
Bà nội Trình cười không ngớt, “Ngoan, ngoan lắm, hoa này đẹp quá!”
Ba người cùng nhau vào nhà, phòng Trình Trục ở dưới tầng một, từ bé cô đã
sống ở đây. Bên trong tràn ngập hình ảnh trong suốt quá trình trưởng thành của
cô, có niềm vui, có nỗi buồn, ngoài ra còn có khá nhiều bí mật.
Ông nội kéo vali vào phòng, để cô tự tháo hành lý. Dù sao Trình Trục cũng là
người lớn, có tay có chân, ông bà không phải lo lắng quá nhiều. Cô trải ga
giường trước, sau đó mở vali bắt đầu sắp xếp.
Lúc này, có một người chạy từ sân xông thẳng vào nhà, ông bà nội muốn ngăn
mà không kịp, dở khóc dở cười nhìn bóng lưng người kia.
“Trình Trục! Cậu về rồi!” Giọng nói vui vẻ xúc động, mang theo chút nũng nịu.
Da đầu Trình Trục như bị kéo căng, cô nhìn ra cửa, hóa ra là cô bạn Phan Hiểu
Đình.
Phan Hiểu Đình nhỏ hơn cô một tuổi, là bạn thơ ấu của cô. Thuở bé, hai người
cùng nhau chơi bùn, cùng nhau đi học, cùng nhau đi chợ, làm gì cũng làm cùng
nhau. Mối quan hệ có thể nói là thân thiết như hai chị em ruột.
Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp cấp hai, Trình Trục phải theo Trình Vệ Quốc lên
thành phố, tần suất hai người gặp mặt cũng dần thưa thớt hơn.
Hoàn cảnh gia đình Phan Hiểu Đình không quá tốt, vậy nên sau khi tốt nghiệp
với Trình Trục, cô ấy đã nghỉ học đi làm kiếm tiền.
Năm nay cô ấy vừa sinh em bé, ba của đứa trẻ là con trai trưởng thôn, tên Lý
Chinh Châu.
Trong khi Trình Trục đang loay hoay phiền não về kỳ thi sắp tới và chuyện tốt
nghiệp thì cô bạn thân của cô đã làm mẹ.
Lúc nhận được tin, cả người Trình Trục đều choáng váng, trong đầu thoáng hiện
lên một câu chửi tục. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác biệt giữa
người với người trên nhiều khía cạnh.
“Được lắm, Trình Trục, cậu về mà không bảo mình.” Phan Hiểu Đình chống
nạnh, vẻ mặt khó chịu, tuy đã là mẹ một con nhưng tính tình cô ấy vẫn rất trẻ
con. Nếu không nói ra, không ai có thể nhận ra cô ấy đã làm mẹ.
Trình Trục tiếp tục dọn hành lý, “Nói với cậu làm gì, cậu bây giờ đã là người có
gia đình rồi.”
Phan Hiểu Đình nhăn nhó, “Ôi, vậy cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện hai
đứa mình đi chơi cùng nhau, con mình có ba mẹ chồng trông rồi.”
“Vậy cậu đợi chút, mình dọn dẹp xong, bọn mình ra ngoài đi dạo.”
Trước khi về, cô mua cho con của Phan Hiểu Đình vài món đồ chơi. Cô ấy nói
bây giờ ra ngoài đi dạo trước, bao giờ về, cô ấy sẽ mang về sau.
Trình Trục mất nửa tiếng mới làm xong mọi thứ, đặt quà tặng ông bà nội lên
bàn, sau đó đi chơi với Phan Hiểu Đình.
Mùa này ở nông thôn rất thoải mái, nóng thì có nóng nhưng nhưng không có
cảm giác khó thở như trong thành phố. Trẻ em chạy chơi khắp đường, hai bên
vệ đường toàn cỏ cây, hoa lá. Cảm giác thư giãn nơi đây mang lại hệt như cắn
một miếng dưa hấu mát lạnh giữa đêm hè, cả người khoan khoái, dễ chịu.
“Trình Trục, lần này cậu về bao lâu?”
Trình Trục trả lời khoảng hai tháng, nhưng thật ra cô cũng không biết mình sẽ ở
lại bao lâu.
“Ồ, vậy thì tốt quá!”
Trình Trục trêu chọc cô ấy, “Tốt chỗ nào thế?”
Phan Hiểu Đình đột nhiên lắp bắp: “À, chuyện này, thì có thể ở bên ông bà
nhiều hơn, còn có, có thể để mẹ Tôn Minh Trì biết hiện tại cậu sống tốt như thế
nào, cho bà ấy tức chết.”
Trình Trục không trả lời.
Hai người đi dọc theo con đường trước mặt, đã một năm rồi Trình Trục không
về, thôn làng thay đổi khá nhiều.
Phan Hiểu Đình nói cho cô biết, ông Trương nhà đầu thôn đã qua đời vào mấy
ngày đầu năm, mọi người trong thôn đều tiếc nuối.
Còn có một đứa nhỏ trong thôn gặp quỷ trên núi, không biết là có thật hay
không. Cuối cùng, cô ấy lại nhắc đến bệnh Alzheimer [*] của mẹ Tôn Minh Tri
trở nên nghiêm trọng, có lần ngay cả con trai cũng không nhận ra.
[*] Bệnh Alzheimer: Là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và
hành vi.
Trình Trục bước chậm lại, nhìn Phan Hiểu Đình bằng ánh mắt kì quái: “Cậu cứ
đề cập đến chuyện nhà người ta làm gì?”
“Không đâu, chẳng phải mùa hè năm ngoái mọi người ồn ào không vui sao,
mình không kiềm chế được nên muốn kể cậu nghe.” Cô ấy suy nghĩ một lúc,
hỏi dò: “Mình thấy nhà đó sống không được tốt, người ta sống không tốt thì bọn
mình sẽ vui vẻ, đúng không?”
Trình Trục thấy không yên lòng: “Bọn mình về đi.”
Hai người lại đi ngược trở về, Trình Trục vốn không nói nhiều, đưa mắt nhìn
chằm chằm bước chân của mình, thất thần nghe tiếng Phan Hiểu Đình ríu rít nói
chuyện.
Cũng khó trách việc Phan Hiểu Đình bất bình thay cô.
Trước giờ mối quan hệ giữa nhà họ Trình và nhà họ Tôn không mấy vui vẻ,
mùa hè năm ngoái còn xảy ra chuyện, hai nhà nhìn nhau càng không vừa mắt.
Người trong thôn rất sợ ông bà nội Trình gặp Tôn Minh Trì và mẹ Tôn, một khi
chạm mặt là gà bay chó sủa không yên.
Nhà họ Trình và nhà họ Tôn là trò cười, là đối tượng buôn chuyện trong thôn,
nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi.
Năm đó, khi ba Tôn Minh Trì gian díu với mẹ cô, chắc hẳn ông ta cũng đã nghĩ
đến tình cảnh ngày hôm nay.