sân sau vẫn luôn dõi theo họ như thường ngày.
Có vẻ như Trình Trục đã mất hứng thú với việc hỏi Tôn Minh Trì yêu cô từ khi
nào, cô lười biếng dựa vào Tôn Minh Trì và nói: “Không tiếp tục nữa à? Sao lại
kiềm chế thế? Không phải là anh không được nữa đấy chứ?”
Tôn Minh Trì đã miễn dịch với những câu khiêu khích này, nhìn cô với vẻ mặt
không hài lòng, mỉa mai: “Em không mệt à?”
“Sắp tới muốn mệt cũng không được.”
“Em nói hợp tình hợp lý thật đấy.”
Trình Trục ngẩng đầu, thấy cằm của Tôn Minh Trì đầy râu, cô không suy nghĩ
nhiều, khẽ cắn một cái.
Tôn Minh Trì khựng lại, ngay sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình như bị lấp đầy.
Hai người trong phòng quấn lấy nhau, Trình Trục ngồi trên người Tôn Minh Trì,
hai tay chống vào bụng anh. Chiếc dây xanh không thể giữ nổi thân thể Trình
Trục, cô giống như một con rắn đang uốn lượn, cũng giống như một con thiên
nga ngẩng cao đầu, để lộ chiếc cổ mong manh yếu đuối.
Lớp thịt mềm ướt át bao quanh lấy anh. Cả trên và dưới đều phập phồng nóng
bỏng, Trình Trục rũ mắt nhìn anh động tình.
Da đầu Tôn Minh Trì tê dại, anh thở hồng hộc, bàn tay to lớn không hề khách
sáo bóp mông Trình Trục.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Động tác của Trình Trục mất đi sức lực, dần dần chậm lại.
Cô thở hổn hển ngã lên người Tôn Minh Trì, ngực bị đè ép mất đi hình dáng
ban đầu.
Tôn Minh Trì không chút do dự bắt lấy cô, bắt đầu cuộc chinh phục của mình.
Eo và hông không ngừng đẩy lên, dùng nhiều lực hơn, kèm theo tiếng rên rỉ
nghèn nghẹt, Trình Trục bị lắc mạnh đến mức khó thở, liên tục run rẩy.
Tôn Minh Trì vuốt lưng Trình Trục, hôn lên tóc cô và nói chuyện với cô bằng
những lời tán tỉnh không phù hợp. Anh hỏi Trình Trục có vui không, giường có
sập không và liệu bao cao su có đủ không.
Khăn trải giường và chăn bông nhăn nhúm không nhìn rõ hình dạng.
Cuối cùng, Trình Trục mệt đến nỗi không mở nổi mắt, bỏ mặc căn phòng bừa
bộn cho Tôn Minh Trì.
Tôn Minh Trì lau người cho cô, trải lại ga trải giường và dọn rác.
Khăn giấy ở đầu giường đã dùng hết, vứt vào thùng rác cùng với bao bì, lát nứa
sẽ mang đi sau.
Căn phòng hơi ngột ngạt, có lẽ là do vừa vận động quá sức. Các cơ trên người
Tôn Minh Trì căng cứng, đường gân hiện ra, mồ hôi chảy xuống cổ.
Trình Trụ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Em đã muốn hỏi anh
từ lâu rồi, có phải anh mắc chứng bệnh sạch sẽ không?”
Mấy năm nay phòng cô luôn sạch sẽ như hiện tại, không thể không kể đến công
của Tôn Minh Trì.
“Không.”
Không á? Trình Trục nghiêng đầu khó tin.
Tôn Minh Trì cởi trần, cúi người buộc túi rác.
Anh nắm lấy hai góc túi kéo vào giữa, thắt nút thật chặt, thản nhiên nói: “Không
phải em mới là người mắc chứng bệnh sạch sẽ hả?”
Trình Trục sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Anh là yêu quái gì thế’
Chứng sạch sẽ của cô thật ra không quá nghiêm trọng. Cô chỉ phản kháng với
một số sự vật cụ thể, còn lại hầu như có thể chịu đựng được nên mọi người
không hề hay biết. Và Trình Trục cũng không nói cho ai biết việc này.
“Yêu quái chuyên trị em.” Tôn Minh Trì cười, cầm rác trên tay đứng thẳng lên.
Trình Trục trợn mắt.
Tôn Minh Trì liếc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn Hà Sơn và Hà Khâu gửi cho
anh cách đây không lâu.
Hà Khâu hỏi tối nay Tôn Minh Trì đi đâu, Hà Sơn nhắc anh về sớm.
Anh suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Hà Sơn: [Cháu đi tìm người yêu.]
Hà Sơn trả lời trong vòng hai giây, thông báo đã biết, Hà Khâu cứ để ông ấy
giải quyết.
Tôn Minh Trì nhướng mày, đối phó với một ông cậu có tư tưởng cởi mở quả
thật dễ dàng hơn nhiều.
Kỹ năng quan sát của Hà Sơn còn đáng kinh ngạc hơn Tôn Minh Trì nghĩ. Lần
đầu tiên bị ông ấy dò hỏi, Tôn Minh Trì không có phản ứng gì vì giọng điệu của
Hà Sơn quá tự nhiên, như thể chỉ đơn giản là bỗng dưng nhớ tới Trình Trục. Mà
trong lúc anh ngây người, ông ấy lại nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu.
Về phần Hà Khâu…
Tôn Minh Trì đột nhiên hít một hơi khí lạnh, đưa tay đặt lên cổ, cảm thấy hơi
đau nhức.
“Vui không?”
“Cái gì cơ?”
Tôn Minh Trì ngẩng cằm, chỉ vào xương quai xanh bị Trình Trụ tàn phá.
“Anh không để ý.”
“Hừ.”
Trình Trục nhắm mắt lại, giả ngu giả ngơ.
Tôn Minh Trì buồn cười: “Anh không trách em.”
Trình Trục lại mở mắt nhìn anh: “Anh phải đi rồi à?”
“Ừ.”
Cả hai người đều không thích ra vẻ, tất nhiên cũng không nói lời tạm biệt nhiều.
“Tay nhỏ ghê.” Tôn Minh Trì nắm lấy tay Trình Trục một cách tự nhiên, hai
lòng bàn tay chạm vào nhau, tay cô chỉ bằng một nửa tay anh.
“Là tay anh to quá.”
Tôn Minh Trì cắn ngón trỏ của cô, để lại một vết răng trên đó: “Anh cũng để lại
cho em một dấu vết.”
Trình Trục nói không nói nên lời: “Dấu vết anh để lại trên người em còn ít à?”
Tôn Minh Trì mỉm cười, vuốt mái tóc của cô, nhìn khóe mắt cô.
Vẫn còn hơi đỏ.
Rất dễ thương.
Bị ánh mắt của Tôn Minh Trì làm mất tự nhiên, Trình Trục đá mạnh vào anh, để
rồi lại bị anh tóm chân giở trò đùa giỡn.
Cuối cùng, anh nhét Trình Trục vào lại trong chăn, “Anh phải đi thật rồi.”
Trình Trục hỏi: “Vậy anh không cảm thấy anh nên để lại cái gì đó à?”
“Hả? Để lại cái gì?”
“…”
“Không nói lời nào, anh bị câm à?”
Trình Trục không biết Tôn Minh Trì đang trêu cô hay là anh thật sự quên mất,
nhưng cô vẫn rất khó chịu. Cô lật người lại, nóng nảy vùi mình vào gối, không
hề mở mắt, rầu rĩ nói: “Không có gì, em nói linh tinh thôi, anh mau đi đi.”
Tôn Minh Trì nén cười lại, cúi người hôn vào lưng cô.
Trên đường trở về, Tôn Minh Trì gặp Lý Chinh Châu.
Sau khi nhìn hướng anh đến, anh ấy lập tức biết anh đã đi đâu.
“Cậu và Trình Trục…”
“Ừ.”
“Từ khi nào?”
“Ừm, hôm chị gái cậu bỏ trốn.”
Lý Chinh Châu nheo mắt: “Thằng cha này, cậu thật mờ ám.”
Mùa hè năm nay, ngày đầu tiên gặp Trình Trục cũng là lúc cô té ngã. Trình Trục
hỏi anh có phải chỉ đến đưa thuốc không, nhưng thực tế không phải chỉ có vậy.
Thật ra anh rất muốn nói điều gì đó khó nghe để khiến Trình Trục đau khổ.
Nhưng cuối cùng anh không hề nói gì cả, bởi vì cho dù có nói gì thì cũng vô
dụng. Tôn Minh Trì rất lý trí, không muốn tốn công vô ích làm mấy điều kỳ
quái.
Đêm đó anh mơ một giấc mơ, trong mơ, Trình Trục lại đang vẽ tranh bên Tây
Hồ. Lần này anh bước đến, mặc quần áo bình thường, lịch sự hỏi liệu có thể cho
anh xin cách thức liên lạc được không.
Trình Trục vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đó, nhìn anh chằm chằm, mái tóc
dài tung bay trong gió.
Cuối cùng nói: “Có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?”
Tôn Minh Trì giật mình tỉnh dậy, anh mặc áo ba lỗ trắng, ngồi bắt chéo chân
xoa gáy trên giường một hồi lâu.
Vẻ mặt anh lạnh lùng và thâm sâu, sau cùng anh trầm ngâm hút vài điếu thuốc.
Tàn thuốc rơi tứ túng, chất thành từng lớp dưới ánh sáng. Anh nhìn chăm chú,
từ từ nheo mắt lại.
Con tàu dù có bị lạc cũng không sao, chỉ cần thu dọn đồ đạc và ra khơi trở lại.
Lý Chinh Châu nói: “Đối xử tốt với người ta vào, nếu không vợ tôi sẽ nổi điên
mất.”
Phan Hiểu Đình mà nổi điên, anh ấy sẽ gặp xui xẻo. Bởi vì Phan Hiểu Đình đối
xử với Trình Trục và Hứa Chu còn tốt hơn anh ấy nhiều. Nếu ba người cùng rơi
xuống nước, chắc chắn anh ấy sẽ là người bị bỏ lại.
Tôn Minh Trì cười khẩy: “Còn phải để cậu nói à?”
Cả hai đều cười.
Ngày hôm sau, trời xanh không gợn mây, mặt trời lên cao.
Không có sụ ồn ào, không có sương mù, có thể rõ ràng ngọn núi phía xa. Không
khí loáng thoáng mùi tự nhiên của cỏ, xem lẫn hương thơm của các món ăn từ
những nhà dân xung quanh.
Điều duy nhất khiến Trình Trục khó chịu chính là chiếc xe của đỗ ở cổng thôn
của Trình Vệ Quốc.
Hành lý đã chất lên cốp xe, chỉ đợi cô lên xe là sẽ xuất phát.
Cô nhìn thoáng qua thôn Đường, bước lên xe không chút lưu luyến.
Tiếng động cơ xe thay thế tiếng gà gáy phiền phức, giấc mộng mùa hè cũng
phải tan biến, nhưng thôn Đường vẫn giữ lại dòng nước trong lành và ngọn gió
mát, vẫn giữ lại những người và việc mà cô khao khát gặp lại, tiếp tục chờ đợi
trong thảo nguyên mênh mông.
Trình Vệ Quốc dựa qua quan hệ tìm được chuyên gia hàng đầu của bệnh viện
lớn ở thành phố để khám chân cho bà nội Trinh, nhân tiện làm luôn một cuộc
kiểm tra toàn diện. Cả nhà lo lắng đợi kết quả suốt hai ngày, cuối cùng cũng thở
phào nhẹ nhõm.
Bà nội Trinh khỏe mạnh đến mức không thể khoẻ mạnh hơn. Ngoại trừ huyết áp
cao, chỉ còn cái chân cần phải theo dõi thêm.
Trình Trục đưa Trinh Nhất Dương về, ở nhà chỉ có mình Hứa Kiều đang chuẩn
bị bữa tối.
Thấy cô về, Hứa Kiều hơi sợ hãi: “Tiểu Trục, con ăn tối chưa?”
Thật ra cô chưa ăn, nhưng lại nói đã ăn rồi, sau đó trở về phòng.
Trình Vệ Quốc không ở nhà, Trình Trục đột nhiên không biết phải đối diện với
Hứa Kiều thế nào.
Trước đây, Hứa Kiều thật sự rất tốt với cô. Mối quan hệ giữa họ là mẹ kế và con
riêng, song còn giống bạn bè hơn, không có gì là không nói với nhau, ngay cả
vẽ tranh cũng là Hứa Kiều động viên cô học. Khi đó, bầu không khí gia đình vô
cùng đầm ấm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Kiều lại là người thứ ba.
Hứa Kiều phá hỏng gia đình Trình Trục, rồi lại xây cho cô một gia đình khác.
Trình Trục cảm thấy điều này thật nghịch lý.
Từ lâu trước đây, cô đã từng hỏi Tôn Minh Trì câu hỏi này, cô nói: Nếu có
người đối xử với anh rất tốt, nhưng lại giấu anh một việc rất quan trọng, thì anh
nghĩ là nên tha thứ cho người đó không?
Khi ấy, phản ứng của Tôn Minh Trì hơi mờ mịt, dường như không hiểu tại sao
lại liên quan đến chuyện tha thứ hay không. Trình Trục đành phải nói rõ ràng
hơn, Tôn Minh Trì cứ nghe mãi, cuối cùng nhẹ nhàng xuyên thủng cô: “Trình
Trục, em hỏi câu này, nghĩa là trong lòng đã có câu trả lời rồi.”
Trình Trục xấu hổ trước khả năng thấu hiểu của Tôn Minh Trì, đêm đó cô đuổi
anh ra khỏi phòng.
Hứa Kiều gõ cửa, nói bữa tối đã chuẩn bị xong, hỏi Trình Trục có muốn uống
thêm canh không.
Trình Trục đói không chịu nổi, cuối cùng cũng ra ngoài.
Những ngày sau đó, Trình Trục bận rộn làm bài tập, để đảm bảo hiệu suất, ban
ngày cô để điện thoại ở nhà, đi đến công viên hoặc thư viện gần đó, hoàn thiện
các bài tập còn dở dang.
Tối trước ngày khai giảng, Trình Trục và Tôn Minh Trì nói chuyện điện thoại.
Cả hai đã có một cuộc hoan ái ẩm ướt, đen tối và đầy ẩn ý.
Những bàn tay di chuyển dưới chăn, đôi chân siết chặt.
Tiếng thở dốc vang lên từ hai đầu dây, hòa cùng nhịp tim rộn ràng và mồ hôi
ướt đẫm.
Sau cùng, Trình Trục vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng vẫn đi vào phòng tắm
vệ sinh sạch sẽ.
Sau khi nằm trở lại giường, cô gần như lập tức chìm vào bóng đêm, song trong
đầu vẫn còn vang vọng đoạn đối thoại cuối cùng.
— Trình Trục, em có tin anh không?
— Ừm.
— Đợi anh, anh sẽ đến tìm em