tàu, cơ bắp cánh tay thắt nút giống như lưỡi liềm đang vung vẩy, bao xi măng
được khiêng lên rồi ném xuống, từng âm thanh ném xuống đều nặng nề và
mạnh mẽ giống như sấm rền.
Nhân viên tạp vụ hét lên với anh: “Minh Trì, anh không cầm điện thoại à, có
người gọi cho anh này!”
Vừa dỡ xong bao xi măng cuối cùng, Tôn Minh Trì trả lời, anh vẫy tay, nhấc tay
áo ngắn tay lên lau mặt và cổ, rồi đi tới lấy điện thoại di động, sau khi thấy đó là
Trình Trục thì nhanh chóng bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên tạp vụ đi ngang qua ngạc nhiên liếc nhìn Tôn Minh Trì, cười xấu xa
hỏi: “Ai vậy?”
Tôn Minh Trì đá anh ta một cái để anh ta im lặng, sau đó đi vào trong phòng.
Trong phòng khách sạn, Trình Trục mở cửa sổ ra. Không khí nóng thổi vào
trong phòng, rèm cửa màu nâu khẽ đung đưa, sau đó lại đứng im.
Trình Trục hạ thấp giọng, nghiến răng hỏi lại: “Tôn Minh Trì, tự dưng anh giở
trò lưu manh gì vậy?”
Cô nhìn thoáng qua Trình Nhất Dương đang tập trung chơi trò chơi xếp hình
trên giường, cô cảm thấy rất đau đầu, không biết Trình Nhất Dương có ấn vào
tin nhắn xem hay không, trong đó có đến bốn, năm bức tranh, tất cả đều là bản
phác thảo mà Trình Trục đã vẽ cho anh trước đó, có mấy bức mặc rất nhiều
quần áo, nhưng cũng có mấy bức lại không mặc quần áo.
“Lúc anh đang dọn dẹp album thì tình cờ nhìn thấy, vì vậy gửi cho em xem.”
Tôn Minh Trì vừa nói vừa rửa tay.
Dừng một chút, anh hỏi tiếp: “Không phải em tự vẽ hết sao, sao lại tính là giở
trò lưu manh?”
“Vậy mà không tính?”
“Vậy thứ năm ngoái em gửi cho anh thì tính là gì?”
“…”
“Em quên rồi à?”
Trình Trục không nói gì.
“Có cần anh giúp em nhớ lại không?”
“… Không cần.”
Trình Trục vẫn luôn cảm thấy Tôn Minh Trì có tính phục vụ trên giường, bởi vì
anh luôn làm đầy đủ màn dạo đầu. Để cảm ơn Tôn Minh Trì vì sự tự giác này,
năm ngoái khi Trình Trục đang ở trường, cô đã gửi cho Tôn Minh Trì một chiếc
ly tự sướng. Chuyển phát nhanh bưu điện gần một tuần mới được giao đến nơi,
Tôn Minh Trì nói may mà ngày giao hàng đúng lúc anh tan làm về nhà sớm,
nếu không anh sẽ không thể tưởng tượng được biểu cảm của Hà Khâu khi nhìn
thấy đơn chuyển phát nhanh này.
Tôn Minh Trì nói: “Muốn nói tới đùa giỡn lưu manh thì phải là em mới đúng.”
Trình Trục bình tĩnh nhắc nhở: “Cái đó rất đắt đấy.”
“Vậy sao?” Tôn Minh Trì tức cười, anh cần thứ đó để làm gì?
Trình Trục lắng nghe tiếng cười giận dữ ở đầu dây bên kia, khẽ đóng cửa sổ
khách sạn lại.
“Thế nào rồi?”
“Khá tốt.”
“Có mệt không?”
“Không mệt.”
“Em có muốn ăn gì không?”
“Chị ơi! Em xếp xong rồi!” Trình Nhất Dương đột nhiên hét lên.
Tôn Minh Trì nghe vậy thì hỏi: “Hả? Em trai em đang ở đây à?”
Trình Trục: “Ừm.”
“Chị ơi, chị đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Có phải Bồ Tát đã gửi tin
nhắn trước đó không?” Trình Nhất Dương rất hưng phấn.
Trình Trục: “…”
Tôn Minh Trì: “Bồ Tát?”
Trình Trục: “Tôi còn có việc, không nói nữa.”
Tôn Minh Trì: “Trình…”
Không đợi anh nói thêm gì nữa, Trình Trục đã cúp điện thoại.
***
Bến tàu.
Từ xa có tiếng tàu thuyền truyền đến, đèn trong nhà vẫn sáng trưng.
Tiểu Dương kết thúc công việc một ngày, đi tới vỗ vỗ Tôn Minh Trì: “Biểu cảm
trên mặt anh là sao?”
“Không có gì.” Tôn Minh Trì cất điện thoại di động đi, dùng khăn lau người,
thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi đột nhiên hỏi: “Một người phụ nữ gọi cậu là
Bồ Tát, cậu nói xem cô ấy có ý gì?”
“Cái này tôi biết, chính là nam Bồ Tát.”
“Cái quái gì vậy?” Tôn Minh Trì nhíu mày.
“Nam Bồ Tát, vợ tôi rất thích xem cái này, cho nên tôi thích ngắm phụ nữ xinh
đẹp cũng là chuyện dễ hiểu.” Tiểu Dương nhấp vào tài khoản của vợ mình, thì
thấy vô số nam Bồ Tát trong nhật ký yêu thích của cô, anh ta cho Tôn Minh Trì
xem: “Chính là như vậy.”
Sau khi xem một vài video và hình ảnh, Tôn Minh Trì ấn vào khu vực bình
luận.
Nhìn thấy một câu “Bồ Tát, đây là thứ tôi có thể xem miễn phí sao?”, Tôn Minh
Trì và Tiểu Dương đồng thời im lặng.
“Minh Trì, ai gọi anh là Bồ Tát vậy?” Tiểu Dương muốn nói lại thôi: “Anh đang
bố thí cơ thể sao?”
“…”
Tôn Minh Trì lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không nói một lời, đi ra khỏi phòng.
Gió biển thổi tới xen lẫn vị tanh mặn ẩm ướt và mùi cát.
Một nhân viên tạp vụ ló đầu ra nhìn, dáng vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau
khi nhìn thấy Tôn Minh Trì đứng trên bờ, sắc mặt đột nhiên thả lỏng, anh ta vẫy
tay và gọi: “Minh Trì, anh ở đây à, bên ngoài có người tới tìm anh này.”
Tôn Minh Trì nhìn thời gian, đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Người nọ nhếch miệng cười xấu xa: “Gần đây công việc bận rộn quá.”
“Biến đi.”
***
Những ngày tiếp theo, cuối cùng Trình Vệ Quốc cũng có dáng vẻ của một người
con trai, ông gác lại công việc, mỗi ngày đều chăm sóc bà nội Trình, tinh thần
của bà nội Trình cũng dần tốt lên, mỗi ngày bà đều vui vẻ, ngoại trừ chân có hơi
bất tiện, còn những thứ khác đều không có vấn đề gì.
Nhưng Trình Trục lại nhàm chán đến mốc meo, công việc hàng ngày không gì
khác là ở bên cạnh bà nội và Trình Nhất Dương.
Trình Trục đoán Trình Vệ Quốc không nói rõ với Trình Nhất Dương họ đến đây
để làm gì. Trình Nhất Dương mang theo mọi thứ cậu bé mua ở Bắc Kinh, từ đồ
ăn đến đồ chơi, ai không biết còn tưởng cậu bé đến đây để du lịch.
Mỗi tối, Trình Trục đều ném những món đồ chơi đó cho Trình Nhất Dương,
hoặc cho cậu bé xem phim hoạt hình, để cậu bé không làm ầm ĩ. Ban ngày Trình
Trục đến gặp bà nội Trình, cũng đều xem TV cùng bà như thường lệ, sau đó nói
chuyện với ông nội Trình, thỉnh thoảng sẽ vẽ phác thảo, cố gắng không thể hiện
bất cứ điều gì khác thường.
Vào một ngày cuối tuần bình thường, Phan Hiểu Đình và Lý Chinh Châu mang
theo quà đến thăm bà nội Trình.
Trong phòng bệnh, Lý Chinh Châu và Trình Vệ Quốc đang nói chuyện làm ăn.
Phan Hiểu Đình không hiểu mấy chuyện này, vì vậy cô ấy dựa vào người Trình
Trục, thấp giọng nói: “Sao cậu lại thế này, trông cậu chẳng có tinh thần gì hết.”
“Gần đây ngủ không ngon.”
“Tại sao?” Phan Hiểu Đình nói: “Nếu cậu có phiền toái gì thì cứ nói cho mình
biết, mình sẽ giúp cậu giải quyết.”
Trình Trục quay đầu liếc nhìn cô ấy.
“Có chuyện gì à?” Phan Hiểu Đình chớp mắt, vẻ mặt lo lắng.
Nghĩ đến những gì Hứa Chu nói lần trước, Trình Trục do dự một giây rồi nói:
“Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Lý Chinh Châu vẫn đang nói chuyện với Trình Vệ Quốc, liếc mắt thấy Trình
Trục và Phan Hiểu Đình đi ra khỏi phòng bệnh, anh ấy cau mày lại.
Trình Vệ Quốc nhìn theo ánh mắt của anh ấy, cười nói: “Quan hệ giữa hai đứa
nó thật sự rất tốt.”
Lý Chinh Châu thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Trong hành lang trống trải, Trình Trục khoanh tay dựa lưng vào tường, sau khi
bỏ bớt vài chi tiết, cô nói đại khái về mối quan hệ giữa mình và Tôn Minh Trì
cho Phan Hiểu Đình nghe.
Vẻ mặt của Phan Hiểu Đình thay đổi từ vẻ hoang mang khiếp sợ lúc đầu sang
tức giận, cuối cùng biến thành hoảng hốt: “Mình đã nói rồi mà, mình luôn cảm
thấy có gì đó không đúng. Hai năm, Trình Trục, cậu đúng là che giấu quá giỏi.”
Cô ấy cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu lên: “Hứa Chu cũng biết?”
“Ừm.”
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Phan Hiểu Đình không biết nên nói gì, cuối cùng
nghẹn ra một câu như vậy.
“Mình xin lỗi.”
“Đây là vấn đề đúng hay sai sao?” Phan Hiểu Đình tức giận đến mức vỗ Trình
Trục một cái: “Cậu nói xem, không phải là cậu đang chơi bọn mình à? Sao
không nói sớm hay tiết lộ cho bọn mình một chút! Mình còn thật sự cho rằng
cậu và Tôn Minh Trì là kẻ thù truyền kiếp, khiến nhà mình với nhà họ Tôn cũng
sắp trở thành kẻ thù đến nơi rồi!”
Trình Trục lại xin lỗi, cô không ngờ lại có thể ở bên cạnh Tôn Minh Trì lâu như
vậy, bọn họ nói ai tìm được người yêu thì mối quan hệ này sẽ kết thúc, nhưng ai
có thể ngờ rằng Trì tuổi này rồi mà Tôn Minh Trì vẫn chưa tìm được.
“Cậu cũng không chịu tìm người yêu.”
Trình Trục há miệng thở dốc, nói: “Mình không gặp được người mình thích.”
Phan Hiểu Đình suy nghĩ một lúc rồi do dự hỏi: “Nói thật, hai người thật sự
không yêu nhau sao?”
Trình Trục dừng một chút: “Gì cơ?”
“Hai người giống như đang yêu nhau vậy.” Phan Hiểu Đình mạnh mẽ nói:
“Mình và Lý Chinh Châu cũng từng như vậy, ban đầu ba mẹ anh ấy không đồng
ý, cho nên mình lén lút hẹn hò với anh ấy, thỉnh thoảng ngủ cùng nhau, hai cậu
không phải cũng giống vậy sao?”
Nghe vậy, Trình Trục sững sờ.
Hoàn cảnh gia đình Phan Hiểu Đình không tốt, trình độ học vấn cũng không
cao, ban đầu gia đình trưởng thôn không thích Phan Hiểu Đình lắm. Sau khi biết
hai người ở bên nhau, họ một mực ngăn cản, muốn họ chia tay, nếu không phải
Lý Chinh Châu quá ngoan cố, trực tiếp hành động trước báo cáo sau, khiến
Phan Hiểu Đình to bụng thì có lẽ bây giờ hai người bọn họ đã chia tay rồi.
Nghĩ như vậy quả thật hơi giống.
“Cậu thích Tôn Minh Trì à?”
Trình Trục không lên tiếng.
Phan Hiểu Đình muốn nói lại thôi, cô ấy lo lắng Trình Trục bị Tôn Minh Trì lừa
dối.
“Chẳng lẽ anh ta đang trả thù mẹ cậu?”
“… Không đâu.”
Phan Hiểu Đình không đồng ý, moi ra những tin đồn mình nghe được để doạ
Trình Trục: “Tôn Minh Trì rất được lòng phụ nữ, tại sao anh ta không dây dưa
với người khác, mà lại với cậu, cậu không thấy lạ sao? Chẳng phải chị Vương ở
thôn bên cạnh cũng bị lừa rồi à?”
Chuyện này Trình Trục có nghe qua, cách đây không lâu nhóm ngồi lê đôi mách
trong thôn có bàn tán. Thậm chí còn nói rằng chị Vương ở thôn bên cạnh đã yêu
một người đàn ông được vài năm và sống với nhau, đến khi người vợ tìm đến
cửa mới phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã kết hôn.
Nhưng Tôn Minh Trì chưa từng kết hôn, Trình Trục nghĩ thầm.
Phan Hiểu Đình quan sát biểu cảm của Trình Trục, vẫn còn muốn nói gì nữa.
Nhưng cánh cửa lối thoát hiểm đột nhiên bị mở, phát ra tiếng vang nặng nề chói
tai.
Lý Chinh Châu bước vào, ôm lấy Phan Hiểu Đình, thấp giọng hỏi: “Hai người
nói xong chưa?”
Phan Hiểu Đình nhỏ nhẹ đáp: “Vẫn chưa.”
Lý Chinh Châu nhìn Trình Trục với vẻ mặt lạnh lùng.
Trình Trục nhìn lại, sắc mặt càng ngày càng nhạt, cô nheo mắt lại nói: “Anh
cũng biết chuyện giữa tôi và Tôn Minh Trì.”
“Biết một chút.” Lý Chinh Châu thản nhiên thừa nhận, Phan Hiểu Đình ngạc
nhiên nhìn Lý Chinh Châu, sắc mặt Lý Chinh Châu vẫn không thay đổi, anh ấy
vỗ eo Phan Hiểu Đình, nói với Trình Trục: “Hai người chưa chia tay?”
Câu này có chút kỳ quái, trên mặt Trình Trục lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lý Chinh Châu nói rõ ràng: “Xem ra Tôn Minh Trì vẫn chưa nói cho cô biết.”
“Nói gì cơ?”
“Cuộc hôn nhân của chị gái tôi với cậu ta đã được quyết định rồi.”