xuống, tất cả đều rơi vào đường viền cổ áo của Trình Trục, nhưng cô không
quan tâm, lời nói của Lý Chinh Châu vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Lý Chinh Châu lạnh lùng nói: “Tôi không biết nhiều chuyện của cô và cậu ấy,
nhưng dù sao hai người cũng không phải là một cặp. Chuyện trước kia tôi
không xen vào, song bây giờ cuộc hôn nhân của Tôn Minh Trì và chị gái tôi đã
được quyết định, vậy cậu ấy chính là anh rể của tôi. Mối quan hệ lộn xộn của
hai người tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết đi, đỡ phải đến lúc đó náo loạn
tới cả ba nhà.”
Phan Hiểu Đình ở bên cạnh ra sức kéo cánh tay Lý Chinh Châu, bảo anh ấy
đừng nói mấy lời khó nghe như vậy, nhưng lại bị Lý Chinh Châu giữ chặt.
“Cuộc hôn nhân này là do chính Tôn Minh Trì đồng ý, không biết tại sao cậu ấy
vẫn chưa nói cho cô biết. Tôi đã nhắc nhở cậu ấy, mà cậu ấy vẫn chưa có động
tĩnh gì, vậy nên tôi đành nói thay cậu ấy trước. Trình Trục, đừng trách tôi nói
khó nghe, nhưng cô không còn là trẻ con nữa. Cô lớn hơn Phan Hiểu Đình một
tuổi, hẳn là biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hơn nữa chắc cô
cũng không muốn vô cớ bị nêu danh.”
“Suy nghĩ cho cẩn thận, nên chia tay thì chia tay, đừng để đến lúc lại hối hận.”
Ánh mắt và lời nói đầy ẩn ý giống như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu
Trình Trục, khiến cô lạnh thấu xương.
Trời đã khuya, bầu trời như được bọc trong một tấm vải đen.
Phan Hiểu Đình và Lý Chinh Châu đã về, trên bàn trong phòng bệnh chỉ còn lại
vài túi thực phẩm dinh dưỡng.
Trình Vệ Quốc đang bảo ông nội Trình chuyển lên thành phố, ông nói: “Nhất
Dương sắp đi học tiểu học rồi, năng lực giáo viên ở đây không tốt. Con có một
người bạn cùng lớp có chút quan hệ, con muốn gia đình mình chuyển thẳng đến
Bắc Kinh, nếu ba và mẹ vẫn ở lại đây thì mấy dịp lễ tết sẽ rất bất tiện.”
“Bình thường năm mới cũng không thấy anh đến thăm hai người già bọn tôi
đâu.”
“Không phải vì con quá bận sao.” Trình Vệ Quốc nói đùa: “Ba xem, Tiểu Trục
sắp khai giảng rồi, con còn công việc, không thể lúc nào cũng ở lại đây. Hai
người già thế này sao khiến người khác yên tâm được, chưa kể thiết bị y tế và
kỹ thuật ở đây cũng không tốt như ở Bắc Kinh, nếu mẹ con ngã bệnh sẽ không
ổn lắm.”
Ông nội Trình có chút dao động.
Trình Vệ Quốc không ngừng cố gắng: “Nếu ba không muốn sống cùng bọn con,
con sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà nhỏ, ba mẹ sống ở đó. Như vậy mỗi khi có
kỳ nghỉ, Tiểu Trục đều có thể đến thăm hai người, thuận tiện biết bao nhiêu, đỡ
phải chạy đi chạy lại hai đầu.”
Ông cao giọng hỏi: “Tiểu Trục, con nói có đúng không?”
Trình Trục im lặng hai giây, rồi “vâng” một tiếng.
Ông nội Trình vẫn còn lưỡng lự: “Còn những thứ ở đây và ruộng đồng thì
sao?”
“Ba muốn bán hay giữ lại đều được.”
“Khi nào anh đi?”
“Không vội, hai tuần nữa Tiểu Trục khai giảng, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Ông nội Trình im lặng, liếc nhìn bà nội Trình đang ngủ, nói: “Ngày mai rồi nói
sau.”
Trình Trục ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, cô thấy hơi đau đầu, như thể có một
chiếc rìu đang treo trên đỉnh đầu cô vậy. Nếu nó rơi xuống, dường như cô không
còn lý do gì để quay trở lại thôn Đường.
***
Sau khi trở về nhà, Phan Hiểu Đình không cho Lý Chinh Châu chạm vào người.
Cô ấy co rúm lại trong chăn bông, hét lên: “Chuyện này sao có thể đổ lỗi cho
Trình Trục, rõ ràng là vấn đề của Tôn Minh Trì, anh ta đang bắt cá hai tay!”
Phan Hiểu Đình một hai phải cãi nhau, sắc mặt Lý Chinh Châu rất không vui,
sau khi bị Phan Hiểu Đình hất tay ra lần thứ ba, Lý Chinh Châu bất lực nói:
“Anh không trách Trình Trục, anh đang giúp em ấy, tránh để đến khi Tôn Minh
Trì thật sự kết hôn em ấy mới phát hiện ra.”
“Vậy anh cũng không thể nói Trình Trục như vậy, anh không thấy sắc mặt của
Trình Trục sao, khó coi như vậy.” Phan Hiểu Đình không đồng ý, vẻ mặt không
vui: “Tôn Minh Trì như thế, anh vẫn có thể yên tâm gả chị gái mình cho anh ta
sao?”
Lý Chinh Châu cười lạnh: “Ba mẹ anh đồng ý, chị gái anh thích, Tôn Minh Trì
cũng đồng ý, vậy anh lo lắng thì có ích gì.”
“Nhưng anh ta giấu Trình Trục.”
“Cho nên anh mới nói thay cậu ấy.”
“Đàn ông chẳng có gì tốt đẹp hết!”
Lý Chinh Châu liếc mắt nhìn cô ấy, đi tới kéo chăn bông trên người Phan Hiểu
Đình xuống.
“Đừng chạm vào em!” Phan Hiểu Đình đuổi anh ấy đi, hét lên: “Thật vô lý, đàn
ông thời nay đúng là một lũ khốn nạn, lúc trước anh lừa em về thì thôi, bây giờ
anh em tốt của anh lại gạt chị em tốt của em, tại sao mệnh bọn em lại khổ như
vậy.”
“…” Lý Chinh Châu khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn cô ấy diễn trò.
Lý Tắc Hinh đi ngang qua tò mò gõ cửa: “Hai đứa đang cãi nhau gì thế?”
Phan Hiểu Đình đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, Lý Chinh Châu đẩy cửa ra hỏi Lý Tắc Hinh đi đâu về, Lý Tắc Hinh
nói mình vừa từ bến tàu về.
“Chị đi tìm Tôn Minh Trì sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Chinh Châu nheo mắt nhìn cô ta.
“Em nhìn chị như vậy làm gì?” Vẻ mặt Lý Tắc Hinh trào phúng. Mặc dù lớn
hơn Lý Chinh Châu vài tuổi, nhưng từ nhỏ cô ta đã không chịu nổi tính cách
mạnh mẽ của em trai mình, cũng may Phan Hiểu Đình có thể chịu đựng được.
Cô ta nói: “Không phải là kết hôn à, chị và Tôn Minh Trì nói chuyện tình cảm
cản trở em sao?”
Lý Chinh Châu nhìn cô ta vài giây, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Lý Tắc Hinh dứt khoát xoay người lại, trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
***
Ngày hôm sau, Trình Trục dậy không sớm lắm.
Cơn đau đầu của ngày hôm trước phát triển thành chóng mặt và buồn nôn, có lẽ
là sốt nhẹ.
Khi rửa mặt xong, Trình Trục phát hiện Trình Nhất Dương vẫn đang ngủ, hoàn
toàn không bị cô đánh thức.
Cô đến gần nhìn, phát hiện trên tay cậu bé vẫn đang cầm cục Lego tối qua, nhìn
tiến độ, có lẽ là lúc Trình Trục giục đi ngủ, cậu bé đã lén ghép ở trong chăn,
chẳng trách bây giờ vẫn chưa dậy.
Trình Trục vươn tay muốn lấy Lego, nhưng ngay khi cô rút nó ra, Trình Nhất
Dương mơ màng mở mắt. Sau khi nhìn thấy biểu cảm của Trình Trục và Lego
trong tay cô, vẻ mặt của cậu bé đột nhiên trở nên lo lắng.
“Chị.” Cậu bé lúng ta lúng túng gọi.
“Tối qua mấy giờ ngủ?”
“Em không biết…” Trình Nhất Dương nuốt nước miếng: “Cũng không quá
muộn.”
Trình Trục nhìn cậu bé như thể đang đánh giá xem cậu bé có nói thật hay
không, nhưng chẳng mấy chốc, cô hơi cảnh cáo: “Lần sau chị mà phát hiện ra
em không ngủ sớm, chị sẽ tịch thu tất cả đồ chơi của em.”
“Em biết rồi!”
Sau khi thu dọn xong, Trình Trục đưa Trình Nhất Dương đến bệnh viện. Trước
khi bước vào phòng bệnh, Trình Trục nhìn thấy Trình Vệ Quốc và ông nội Trình
đứng bên giường thông qua cửa sổ kính, bà nội Trình đang nghe xem hai người
nói chuyện gì, vẻ mặt có vẻ không vui.
Trái tim Trình Trục chìm xuống.
“Chị ơi.” Trình Nhất Dương nắm lấy tay cô: “Không vào ạ?”
Trình Trục hạ quyết tâm, cô đẩy cửa vào, nhưng vừa bước vào cửa, thì nghe bà
nội Trình nói: “Tôi không đi! Chân của tôi không sao hết, đến Bắc Kinh điều trị
làm gì, cứ điều trị ở đây là được!”
“Mẹ, không phải mẹ nói không sao là sẽ không có việc gì, mẹ già rồi, xương cốt
rất yếu, nếu điều trị không đúng cách sau này sẽ để lại di chứng, con có một
người bạn trước kia bị thương ở đùi không điều trị tốt, bây giờ…”
“Anh nói ai già rồi!” Bà nội Trình ngắt lời.
“Không phải, ý con không phải như vậy.” Trình Vệ Quốc xoa lông mày, có chút
đau đầu.
Đảo mắt, thấy Trình Trục đi vào.
Biết lời nói của mình không có tác dụng bằng Trình Trục, Trình Vệ Quốc lập
tức trầm giọng gọi: “Đến đây, Tiểu Trục.”
Màu trắng trong phòng bệnh nối tiếp màu trắng, không biết vì sao mà đầu óc
của Trình Trục lại trống rỗng.
Cô ngồi xuống mép giường, ánh mắt dừng trên đùi bà nội Trình.
Nó mỏng manh, phủ đầy nếp uốn lỏng lẻo, gió táp mưa sa bao năm dẫn đến
nước da không đều màu cùng với những vết sẹo cũ và vết lốm đốm, giống như
hai nhánh củi khô, chỉ cần dùng chút sức lực là có thể bẻ gãy.
Trình Trục không khỏi nghĩ đến ngày mình nắm tay Tôn Minh Trì, bóng cây
đung đưa, hoàng hôn rất đẹp.
“Lần này chỉ là một tai nạn nhỏ, lại đúng dịp nghỉ lễ cho nên mọi người đều có
thể chạy tới, nhưng sau này nếu như có chuyện gì, bọn con đều đi Bắc Kinh thì
ai sẽ chăm sóc hai người đây.” Trình Vệ Quốc nói: “Con cũng chỉ muốn tốt cho
hai người thôi.”
Ông nội Trình muốn nói lại thôi, thở dài hết lần này đến lần khác.
Trình Nhất Dương tò mò nhìn Trình Trục, dáng vẻ không hiểu sự đời.
Trình Vệ Quốc mất kiên nhẫn nhắc nhở: “Tiểu Trục nghe lời, mau thuyết phục
bà nội con đi.”
Bà nội Trình không có hứng thú, bà chỉ nắm lấy tay Trình Trục.
Trình Trục hoàn hồn lại, bình tĩnh nói: “Bà nội, bà đi cùng bọn con đi.”
Lúc đi ra khỏi phòng bệnh đã là một giờ sau.
Trình Trục đau đầu không chịu nổi nên đã xuống tầng đến phòng khám sốt để
kê đơn thuốc.
Lúc cô đang uống thuốc, điện thoại di động reo lên, Trình Trục cầm lên nhìn,
phát hiện là Tôn Minh Trì.
Chuông reo thêm vài lần nữa, Trình Trục hít sâu một hơi rồi bắt máy.
“Trình Trục.” Tiếng hít thở cùng với ồn ào vang lên bên tai Trình Trục, hình
như anh đang ở bên ngoài.
“Ừm.”
“Em đang làm gì vậy? Sao nghe giọng lại không có tinh thần thế.”
“Không sao hết.”
Dường như bên kia có tiếng gió phần phật, gió thổi qua tai nghe, khiến cô
không nhịn được mà giật mình một cái.
Tôn Minh Trì hỏi: “Em có rảnh không?”
Cùng lúc đó, Trình Trục gọi: “Tôn Minh Trì.”
Tiếng gió biến mất, hình như Tôn Minh Trì đã tìm được một nơi yên tĩnh, anh
nói: “Có chuyện gì vậy? Em nói trước đi.”
Trình Trục lên tiếng: “Tôi phải đi rồi.”
“Năm nay đi sớm vậy à?”
“Không phải, ông bà tôi cũng chuyển đi, sau này tôi sẽ không đến thông Đường
nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Sau một lúc lâu, Tôn Minh Trì nói: “Có lẽ em vẫn còn chuyện khác muốn nói.”
Trình Trục định lên tiếng thì lối thoát hiểm ở tầng này truyền đến tiếng động.
Cô nhìn qua, thấy y tá va vào người nào đó và đang xin lỗi, sau đó Trình Trục
nghe thấy âm thanh tương tự phát ra từ điện thoại.
Trong lòng giật nảy lên, Trình Trục nhanh chóng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Tôn Minh Trì không trả lời.
Trình Trục không quan tâm đến câu hỏi của y tá bên cửa sổ, sải bước đến lối
thoát hiểm, nhìn thấy Tôn Minh Trì ở góc tường.
Tôn Minh Trì đang mặc một bộ âu phục, có lẽ được lấy ra từ đáy tủ quần áo cho
nên bên trên có rất nhiều nếp nhăn.
Anh buông điện thoại xuống, mỉm cười với Trình Trục.